Hot girls siêu quậy

Hot girls siêu quậy

Tác giả: Cathy Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325814

Bình chọn: 8.00/10/581 lượt.

để giàu còn c…ó giàu anh, với lại… – Nó đang nằm nhắm mắt thì ngồi bật dậy nhìn hắn.

Vả lại gì? – Hnắ tò mò.

… – Nó không nói, tay chỉ chỉ về chiếc camera nhỏ ở góc phòng như thể đó là câu trả lời.

À! – Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ thì vỡ lẽ.

Sao anh chưa về? Còn ở đây làm gì? – Nó lại nằm ngã ra giường.

Chờ em về. – Hắn bước tới gần nó.

Chờ em về để làm gì chứ? – Nó nhăn mặt.

Chỉ là muốn chờ thôi. – Hắn leo tọt lên giường nằm ôm nó.

Bỏ ra đi. Em không có dễ dãi đến mức vừa quen anh hai ba hôm là đã có thể cho anh ôm dễ dàng như vậy được. Tên biến thái! Tránh xa em ra! – Nó cố gắng đạp hắn đi.

Thôi mà…cho anh ôm chút đi! Ba năm không gặp em, anh nhớ lắm! – Hnắ vùi đầu vài tóc nó, thì thầm.

Hừ…vậy em hỏi anh một câu nhé! – Nó không vùng vẫy nữa.

Ừ!

Quan hệ của me và anh lúc trước là gì? Có tốt không? – Nó hỏi.

… – Người hắn đột nhiên cứng đờ, im lặng.

Anh sao thế? Trả lời đi! – Nó thấy hắn không nói thì quay đầu hỏi.

À…tốt! Tốt lắm chứ! – Hắn gượng cười.

Vậy sao? Vậy mối quan hệ giữa em và anh ngày đó là gì? – Nó khá nghi ngờ về thái độ của hắn. Nó thấy rõ được sự gượng gạo mà hắn đang gặp.

Thật sự thì đối với, việc điều tra về quá khứ không hề có, chỉ cần qua một cú điện thoại thì đã biết được mọi chuyện. Chỉ là mẹ nó đã cho người nguỵ trang, giấu nhẹm tất cả mọi thứ về những chuyện đã xảy ra. Mà thế thì đã sao? Đối với nó, một người được mệnh danh là Bắc ma nữ – sát thủ bậc nhất thế giới – thì việc vén tấm màn che sự thật kia quá dễ dàng. Nhưng mà…nếu mẹ nó đã cố công che đậy thì tội gì nó phải vén lên? Mẹ nó muốn tránh việc nó điều tra ra mọi thứ thì cũng được thôi. Bản thân nó sẽ tự có cách để giúp hắn làm nó nhớ lại mọi chuyện. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc chỉ nhìn qua đống giấy tờ thu thập được về quá khứ của bản thân.

Hắn đang không biết trả lời nó thế nào thì điện thoại nó đổ chuông, cứu hắn một bàn thua trông thấy. Nó ngồi bật dậy, với tay lấy túi xách rồi móc ra điện thoại, nhấn nút trả lời:

“Alo…em nghe nè chị!” – Nó vui vẻ trả lời.

“Em đang ở đâu vậy?” – Giọng Ropez khó chịu vang lên.

“Dạ? Em đang ở nhà, có gì không chị?” – Nó nhíu mày.

“Cái con bé này? Chị nhớ đã nói với em nguyên nhận chị về …đây rồi kia mà? Em không nhớ gì sao?” – Rpoez trợn ngược mắt.

“Dạ nhớ chứ. Chị thay mặt D.E.A.T.H đến để chủ trì cuộc đấu tranh giành “Chiếc ghế vàng” (Chap 18) trong giới xã hội đen. Mà có việc gì không ạ?” – Nó vẫn ngây ngốc.

“Trời ơi! Em gái ơi là em gái! Làm ơn có mặt tại Vegas ngay cho chị! Tối nay sẽ chính thức là ngày đấu đầu tiên của “Chiếc ghế vàng”. Em đã bỏ lễ khai mạc lễ thì chị không trách, nhưng đừng có mong mà bỏ thi đấu! Ngay lập tức đi!” – Ropez quát qua điện thoại rồi cúp ngay máy. Chị nói chuyện với nó một hồi nữa có nước tức ọc máu đến chết mất. Thật không chịu nổi!

Sauk hi Ropez cắt đứt liên lạc, nó vẫn chớp chớp mắt một hồi, sau đó thì ngước mặt lên nhìn cái đồng hồ treo tường. Là 8g rồi. Giờ mà thay đồ phóng như bay tới Vegas cũng phải đến gần 9g.

Đến lúc này nó mới tá hoả chạy tới ngay bên tủ đồ lục lọi. Hắn nhìn nó, mặt ngu ngơ hỏi:

Em chuẩn bị đi đâu à?

Tới bar Vegas! – Nó không trả lời mà không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Chi vậy? Cả ngày làm việc chưa mệt sao? – Hắn ngồi trên giường chống cằm nhìn nó.

Điên à? Mệt lả người đây này mà vẫn phải lết xác tới đó nếu không muốn bị Ropez phanh thây ra. Rõ chán! – Nó cáu.

Ropez? Em sợ chị hai anh đến vậy à? – Hắn chớp chớp mắt nhìn nó ngây thơ, trong khi nó như vừa mới bị cục đá rớt vào đầu.

Chị hai? Ropez là chị hai anh? Anh là em trai chị ấy? – Nó hét bay nóc nhà.

Ừm… – Hắn bịt tai, nhăn mặt.

Không phải chứ? – Nó ngẩn mặt.

Hoàng Trí Đăng với Hoàng Ngọc Hạ Nhi. Cùng họ đấy thôi? Vả lại mắt anh với mắt chị ta cũng giống nhau mà? – Hắn nghiêng đầu nhìn nó.

Nó không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn mặt mặt hắn. Nó khẽ nhíu mày. Qủa thật là mắt hắn rất giống mắt của Ropez. Cả hai đều có đôi mắt màu café tuyệt đẹp ẩn sau hàng lông mi dài rất hút hồn người đối diện. Bây giờ nó mới chợt nhận ra, mắt hắn cũng đẹp thật đấy chứ nhỉ?

Mất hết 5 phút ngắm hắn, nó mới chợt nhớ đến lời hăm he của Ropez, liền lại vội vàng chuẩn bị đồ. Hắn thấy vẻ hấp tấp của nó cũng lấy làm lạ. Có chuyện gì mà chị hắn lại gọi nó gấp thế nhỉ?

Chị ấy gọi em tới bar giờ này có việc gì gấp lắm sao?

Phải. Sắp diễn ra trận đấu giành “Chiếc ghế vàng” giữa các bang phái xã hội đen với nhau. Anh đừng nói với em là anh không biết đấy nhé! Bang an…h cũng tham gia đấy. – Nó trợn mắt nhìn hắn.

À há! Anh cũng quên mất. – Hắn thật thà thừa nhận.

Trời đất ơi! Một người quên đã đành thì thôi. Đằng này lại khiến cả một lũ quên sạch là sao? – Nó vò đầu.

Chậc…làm sao giờ? Nếu về nhà tahy đồ thì e là không kịp mất! – Hắn rối theo nó.

Nè! – Nó vớ đại trong tủ ra một cái quần jeans đen và một cái áo sơ-mi đen của con trai, thảy vào mặt hắn.

Ui…em không biết thương hoa tiếc ngọc gì à? – Hắn chu môi hờn dỗi, tay xoa xoa cái mặt vừa bị nó thẳng tay ném đồ vào.

Hoa với chả ngọc gì giờ này? Anh không phải hoa cũng chẳng phải ngọc để em thương tiếc c


The Soda Pop