
vợ chính như vậy chứ? Huống chi là Viện Viện thân đang mang trọng bệnh. Suy nghĩ cẩn thận mấu chốt này, tôi lập tức không chút do dự dựng Mộc Lan lên, kéo cô đi ra ngoài cửa, nói: “Đi thôi, chúng ta lập tức trở về!”Mộc Lan không chịu đi, thất thần cười hai tiếng, bỗng nhiên lại cất giọng la to: “Hà Viện Viện, cô không thể ích kỷ chiếm lấy anh ấy như vậy. Người anh ấy yêu là tôi, là tôi……”Tôi nghe mà da đầu tê rần, phát hiện mình có một mong muốn lập tức cầm đèn bàn lên mà đập ngất cô cho rồi, ý niệm vừa mới lóe lên trong đầu, chợt thấy cửa phòng khách bị đẩy mạnh ra, Đại Oai tựa vào cửa, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Mộc Lan, gằn từng chữ hỏi: “Đây chính là chân tướng?”Mộc Lan ngẩng đầu nhìn thấy Đại Oai, thì cả người ngây dại, ngơ ngác nhìn Đại Oai, lẩm bẩm: “Không phải, em không phải……”Tôi bất lực nhắm mắt, dưới đáy lòng thầm đau xót.Vừa nãy tôi đã một mực lo lắng đến chuyện này, đang muốn nhân lúc Đại Oai ngủ say, mà thần không biết quỷ không hay nhanh chóng kéo Mộc Lan ra khỏi “hiện trường gây án”, nào ngờ…… Mắt thấy thần sắc Đại Oai giống như mây đen che đỉnh, càng ngày càng yên lặng xơ xác tiêu điều, tôi lập tức biết là sắp có một trận bão tố, tôi quyết định thật nhanh, đi tới giữa hai người, ngăn cách tầm mắt bọn họ, cười khan hai tiếng, nói: “Trùng hợp quá! Tối nay, tất cả mọi người uống rượu, đều gặp mặt ở đây.”Đại Oai đẩy tôi ra, lạnh lùng mở miệng, ép hỏi Mộc Lan: “Em mới vừa nói ai thật sự yêu em?”Mộc Lan có chút co rúm lại, lúng ta lúng túng nói: “Không có, em không có nói gì hết. Không có……”Tôi thấy tình hình không ổn, nhanh chóng kéo Mộc Lan ra ngoài, nói: “Tất cả mọi người chúng ta bình tĩnh, bình tĩnh, có gì ngày mai hãy nói……” Khó khăn lắm mới đi tới cửa, Đại Oai lại là mấy bước đuổi theo, một phát bắt được cánh tay Mộc Lan, nói: “Mau nói cho rõ ràng……” Kéo Mộc Lan lảo đảo một cái, hoảng hốt la lên.Tôi lớn tiếng nạt Đại Oai: “Cậu làm gì vậy? Không thấy cậu ấy uống rượu say sao?”Đại Oai nhẹ buông tay, tôi vội vàng kéo Mộc Lan lại, đang chuẩn bị vặn mở cửa, lại nghe thấy một bảo mẫu vội vàng từ trong phòng ngủ của chủ lao ra gọi tôi: “Lỗ tiểu thư, mau, mau tới đây đi, Đại tiểu thư có chút không ổn……”Dù sao bệnh nhân cũng quan trọng hơn! Tôi thở dài, dùng sức cầm tay Mộc Lan một cái, nói: “Tự giải quyết cho tốt……” Không kịp để ý tới hai người kia đang phải trái ở cửa, tôi cấp tốc đi theo bảo mẫu chạy vào phòng ngủ xem Viện Viện.Bảo mẫu vội vàng nói: “Chúng tôi đã dựa theo chỉ dẫn của cô chườm nóng cho Đại tiểu thư, cũng đã cho Đại tiểu thư uống thuốc, nhưng mà, nhưng mà……” Không đợi cô ấy nói xong, tôi đã thấy. Tôi xót xa nhìn Viện Viện nằm ở trên giường thở hổn hển, ánh mắt điên cuồng mà mê loạn, ngón tay nắm chặt ga giường, trên trán ướt đẫm mồ hôi.Tôi thật muốn lập tức tóm Mộc Lan ném vào dưới giường Viện Viện, giẫm thật mạnh hai chân, khẽ cắn môi, cuối cùng tôi đành đè ngọn lửa giận xuống, nhẹ nhàng nằm rạp người xuống ôm Viện Viện, cúi đầu gọi cô: “Viện Viện, Viện Viện, đừng sợ! Có tôi đây, mọi thứ đã có tôi!” Thật vất vả ôm cô mới hơi ngưng run rẩy, lại nghe ngoài phòng tuôn ra một hồi la hét: “Tiên sinh đã về…… Thật tốt quá, thật tốt quá, tiên sinh rốt cuộc đã về……”Đại ma đầu tốt con mẹ nó ấy chứ! Bọn người kia, không biết Viện Viện tối nay bị quấy nhiễu nghiêm trọng, tâm trạng không yên, không thể tiếp tục chịu kích thích nữa? Tôi nghe những tiếng hô hưng phấn náo loạn này mà đáy lòng tức giận không thôi.Quả nhiên, nghe thấy tiếng hô, Viện Viện lại bắt đầu kịch liệt thở dốc, trong miệng phát ra một tràng gào thét kỳ lạ khàn khàn hàm hồ không rõ, mắt thấy tâm tình càng ngày càng kích động, càng ngày càng kích động…… Tôi một tay ôm cô, cố sức ngăn lại; một tay kia với lên hòm thuốc trên tủ đầu giường – xem ra, tối nay e là khó mà bình an vượt qua cửa rồi! Thật sự không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể ép buộc tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần.Một bảo mẫu trong phòng nhìn thấu ý đồ của tôi, nhanh chóng mở hòm thuốc ra, theo như lời dặn của tôi, đem một ống thuốc an thần rút vào ống tiêm. Tôi ra hiệu cho cô ấy tạm thời đem thuốc chích đặt ở trong hòm thuốc, tiếp tục đè ép Viện Viện, nhẹ nhàng an ủi: “Thả lỏng nào, Viện Viện, đừng sợ! Thả lỏng nào…… Làm theo tôi nào, từ từ hít vào, thở ra……”Ở phòng ngoài âm thanh ầm ĩ, có vô số người đang tranh nhau nói, đại để là một nhóm bảo mẫu đang tức giận lên án tội ác đáng sợ của Mộc Lan lúc nãy? Ngay cả cô bảo mẫu mới vừa ở trong phòng kia cũng nhịn không được hưng phấn mà chạy ra ngoài.Tôi đang bận chú ý đến Viện Viện, nên không đi lưu ý, chỉ cố gắng an ủi cô, dùng phương pháp mà giáo sư Lý đã dạy, nhẹ nhàng bấm mấy huyệt vị trên người cô, nghe nói có thể làm cho người ta thả lỏng tâm trạng.Cô dần dần cũng khá hơn một chút……Tôi hơi thở nhẹ ra, xoay lắc cơ thể đang cứng ngắc, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng ngời, ầm ầm tiếng sấm vang dậy đất trời. Đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm, Viện Viện sợ hãi kêu một tiếng, giống như là đột nhiên bị người ta đút đầy miệng “rau spinach của thủy thủ Popeye”, dùng một sức mạnh khổng lồ, đột nhiên