Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tình Yêu Quý Tộc

Tình Yêu Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328732

Bình chọn: 9.00/10/873 lượt.

ng.

Rau câu, bánh flan, bánh kem…đủ thứ mặc dù chẳng phù hợp lắm với dịp giao thừa.

Đơn giản là vì cô thích.

Thế thôi.Toàn thân mệt nhoài, khẽ ngáp dài, vươn vai rồi chui tọt về phòng mình mà ngủ.

Toàn thân buông thõng, khoan khoái thả mình trên chiếc giường thân yêu.

Từ từ đi vào giấc ngủ, trút bỏ mọi suy nghĩ, mọi mệt mỏi qua một bên.Tít…tít…Tiếng chuông báo tin nhắn đến, khiến Xuân giật mình choàng tỉnh.

Mắt nhắm mắt mở vơ lấy chiếc điện thoại.Cô nhảy dựng lên vì ngạc nhiên…là của Băng…Tay chân tự dưng luống cuống hẳn.

Hồi hộp nhìn từng dòng chữ anh gửi.“ Đang ngủ sao? Giữ sức khỏe.”Chỉ mấy cậu ngắn ngủi nhưng đúng phong cách của anh.

Không hiểu sao, cô thấy vui vui.

Nhìn dòng tin nhắn đến ngây ngốc.“Em cảm ơn.

Hì…em vừa dậy.

Anh đang làm gì đó? Không phải anh phải đi thăm họ hàng sao? Anh cũng giữ sức khỏe đấy.

:D”Cô cũng gửi lại chờ đợi.Tít…tít…Điện thoại báo đến có tin nhắn.

Băng đưa chiếc điện thoại lên.

Đôi mắt có chút xao động, Khóe môi chợt nở nụ cười ngớ ngẩn.Anh ít khi nhắn tin vì đối với anh việc đó khá mất thời gian mà thời gian đối với những người kinh doanh là vô cùng quý báu.

Điều anh đã từng dạy ngay từ còn bé và tới giờ anh vẫn tin như vậy.

Thế nhưng lần này anh lại nhắn tin với cô gái ấy.

Đến chính anh cũng phải bất ngờ vì chính mình.

TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (63)“Ừ, sau mùng hai em rảnh không?”“ Chắc là có, có chuyện gì sao ạ?” cô nhắn tin trả lời ngay lập tức.“Không, không có gì quan trọng.

Nếu mệt thì nghỉ đi”“Em phải đón giao thừa nữa.

Anh cũng vậy đúng không?”“Ừ, không phải là mọi người đã đi hết rồi sao?”“Vâng, đón giao thừa một mình, đầu năm phải làm gì đó ý nghĩa chứ ạ.

^o^”“Ừ”Cuộc đối thoại qua lại giữa cả hai kết thúc.

Trong Băng có chút cảm giác kì lạ.

Thật không đành để người con gái ấy lui thủi một mình.

Anh không muốn nghĩ tới khuôn mặt phảng phất cô đơn, nhung nhớ của cô mà anh vô tình bắt gặp lúc ở trong vườn.

Nó khiến anh nghĩ tới chính mình ngày xưa.Lúc nào cũng chỉ biết quanh quẩn một mình, với đứa em trai.

Đến giờ anh vẫn chưa thực sự có một người bạn thân sự.

Các mối quan hệ chỉ dựa trên lợi nhuận.Lớn lên thì anh và em trai lại chọn hai con đường khác nhau.

Anh vẫn đi theo con đường mà anh được dạy từ bé nhưng em trai anh thì không.

Nó càng ngày càng quậy phá, đến mức không ai có thể kìm lại.

Bố anh thì không quan tâm, ông nội cũng chỉ cười cho qua.Rốt cuộc thì nó cũng tự tung tự tác ở bên ngoài ba năm rồi.

Ngay cả một lần nói chuyện bình thường giữa anh và nó cũng không có.

Thật sự khó.……..Khoảnh khắc giao thừa sắp tới.

Cô bày đủ thứ mà mình làm từ sáng lên bàn.

Nhìn cũng khá bắt mắt.

Ngồi chờ đợi từng giây, từng phút trôi qua.

Trong lòng nhộn nhạo biết cảo cảm xúc lạ.

Hồi hộp, mong chờ, tủi thân, nhung nhớ…Tu…tu…Tiếng còi tàu ngân dài, ngân dài.

Giây phút năm mới đã đến.

Cô mỉm cười sung sướng.

Khẽ nhắm mắt, chắp hai tay lại cầu nguyện.Sau đó cô mang điện thoại ra gọi điện về nhà.

Cả nhà vẫn khỏe.

Họ cũng đang ngồi quây quần bên nhau trước một mâm cỗ như cô lúc này.

Chỉ có điều mâm cỗ ấy không trọn vẹn như ngày xưa.

Khoảng cách xa xôi khiến con người không thôi khắc khoải trông về nó như một điều gì đó đầy tiếc nuối.

Giá như cô thử mở lời xin thì có khi nào cô cũng được về nhà không?Cúp điện thoại xuống, ngồi co ro một mình.

Nhìn những món ăn mà mình đã dày công chuẩn bị từ sáng.

Nén lại cơn thở dài, tự phấn chấn lại tinh thần, quyết định đánh chén từng món một.Bánh kem, bánh flan…có vẻ hơi…mặn…Nước mắt không hiểu đã rơi từ lúc nào.

Cô chợt khóc nấc lên.

Cô muốn về nhà.

Cảm giác cô quạnh giữa nơi xa lạ thật không đành.

Có thể cô còn quá nhỏ hay là do cô không đủ mạnh mẽ.

Không biết thời gian là bao nhiêu, cô khóc tới mệt lả cả người rồi thiếp dần vào giấc ngủ… TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 81- 100 (64)Chương 95Giấc ngủ chập chờn bị ai đó làm gián đoạn.

Bàn tay ấm áp của ai đó khẽ chạm khuôn mặt của cô.

Khẽ cựa quậy khó chịu, đôi mắt cũng từ từ mở ra.Ánh sáng khiến cô không khỏi nheo mày, né tránh, hơi ngồi thẳng dậy, dụi dụi đôi mắt để nhìn rõ người đang ở trước mặt mình là ai.Xuân ngẩn người.

Đôi mắt trợn tròn như không thể tin vào mắt mình được.– Sao…sao…anh lại ở đây? – cô ấp úng.– …..

– Băng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.– Không phải anh đang ở nhà sao? Bây giờ là mấy giờ rồi.

Là 3h30 sáng.

Sao anh lại ở đây? Nếu anh không về, ông anh sẽ giận lắm đấy.– Đừng hỏi nữa.

Cứ thế này là được rồi.

– Anh nhẹ xoa mái đầu.– Nhưng mà…– Sao lại ngủ một mình ở đây?Cô nhìn xung quanh mới nhận ra.

Bàn vẫn chưa dọn thế mà cô đã lăn đi ngủ ngon lành.– Em mệt quá.

– cô mỉm cười.– Ừ.– Anh về đây…không sao chứ? – cô ngập ngừng.– Em đừng lo.

Đang đón giao thừa sao? Anh tham gia được chứ? – Băng mỉm cười.– Anh muốn tham gia chứ? Có trễ quá không?– Nếu em cho nó là sớm thì nó sẽ sớm thôi.

– anh nhún vai.Cô chợt bật cười.

Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi len lói trong sâu thẳm trái tim, cô chợt buông lõng tâm trạng nặng nề, cho phép mình tận hưởng chút khoảnh khắc ngọt ngào này.– Tớ cũng muốn tham gia.

– giọng nói cương quyết p