Teya Salat
Tình yêu thứ ba

Tình yêu thứ ba

Tác giả: Tự Do Hành Tẩu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325835

Bình chọn: 8.00/10/583 lượt.

ợ chưa cưới của anh ta.”Trâu Nguyệt không lên tiếng, cúi đầu khoắng canh, tôi đẩy bát trong tay ra trước mặt nó: “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, rửa bát đi!”Trâu Nguyệt vào bếp rửa bát, tôi đi dép lê ra phòng khách, mở ti vi, một tin nhảy đập vào mắt: “Hôm nay do ảnh hưởng của thời thiết khắc nghiệt, tất cả các chuyến bay ra vào Hồng Kông đều chịu ảnh hưởng, hàng loạt khách hàng tạm ở lại sân bay chờ thông báo.”Tôi nhìn ngoài cửa, tiếng mưa rào rào, dường như không dừng, nghĩ tới Lâm Khải Chính, toàn thân ướt đẫm đợi ở sân bay, cũng không biết anh sẽ đợi đến khi nào? – Ôi, tôi thật là lo bò trắng răng! Tôi ra sức vỗ vỗ vào đầu mình. Chương 10Sáng thứ ba, tôi gửi hợp đồng đã viết xong qua mail cho trưởng phòng u Dương. Buổi chiều, tôi gọi cho anh ta, xác nhận xem đã nhận được chưa.“Nhận được rồi, nhận được rồi. Cảm ơn cô, luật sư Trâu!” Trưởng phòng u Dương nói không ngừng.“Không cần cảm ơn, Lâm tổng có phải xem qua không?”“Anh ấy nói không xem nữa, chỉ cần viết theo ý bàn bạc hôm đó là được, mấy ngày nay Lâm tổng rất bận.”“Vâng, được. Tạm biệt.” Tôi gác máy, trong lòng thầm nghĩ: rất bận? Đương nhiên bận rồi, tiểu thư nhà giàu lắm tiền đến, sao có thể không đi theo tháp tùng cơ chứ?Cao Triển Kỳ và một trợ lý trẻ cười đùa với nhau đi qua cửa phòng tôi, tôi gọi lớn: “Cao Triển Kỳ!”“Đến đây! Đến đây!” Anh ta vội vàng chạy vào.“Sau khi tan sở làm vài séc cầu lông nhé?” Tôi nói.“Được, lần trước thua cô, lần này phải báo thù.” Anh ta vung nắm đấm kêu gào.Đương nhiên, kết quả trận cầu vẫn là tôi thắng, mỗi lần nghĩ tới việc hôm qua Cao Triển Kỳ ngu ngốc nhét tôi vào trong xe Lâm Khải Chính, hại tôi và Lâm Khải Chính không vui vẻ gì mà chia tay, tôi muốn quất chết anh ta. Quả cầu cuối cùng đang đập trước mặt anh ta, anh ta rơi cả vợt, chịu thua, lau mồ hôi nói: “Cô coi tôi là Kozumi Junichiro[2'> đấy à?” — Anh ta cảm giác thật nhạy đó nha!Sau khi rời sân vận động, Cao Triển Kỳ hỏi: “Buổi tối định thế nào?”“Chẳng thế nào. Về nhà.”“Hôm nay tôi hẹn mấy người bạn ở tòa án ăn cơm, cùng đi nhé, có hai người cô cũng quen.”Tôi nghĩ một chút rồi nói: “Được, ngày ngày ở nhà cũng chán, nhưng tôi có 1 điều kiện, đừng bắt tôi uống rượu.”“Không vấn đề!” Cao Triển Kỳ trả lời một cách thoải mái.Nhưng thực tiễn chúng minh, lời hứa của Cao Triển Kỳ hoàn toàn không đáng tin, trong bữa tiệc, anh ta không chỉ không giúp tôi mà còn xúi giục người khác chúc rượu tôi, khiến tôi uống không ít. Khi tôi xuống taxi, trên đường về nhà, tôi cảm thấy mình hơi lâng lâng.Một chiếc xe trắng đỗ ở hàng hiên, là xe của Tả Huy nhỉ? Nhưng đèn xe vẫn sáng. Tôi lại gần nhìn vào trong xe, chẳng có ai, lại nhìn lần nữa, cửa xe vẫn khép hờ, không đóng chặt. Lão này không sợ bị trộm xe à?Tôi vào hành lang, đặc biệt nhìn vào cửa nhà Tả Huy, cửa chống trộm cũng khép hờ. Tôi thấy hơi kỳ lạ, mượn rượu, gõ cửa, không có tiếng trả lời nhưng cửa, vì tôi gõ vào nên hơi mở ra một chút.Tôi thò đầu vào trong, chỉ thấy đồ đạc căn phòng thô sơ, bừa bãi, Tả Huy đang nằm trên ghế sô fa, dưới đất bên cạnh còn có một bãi nôn mửa, chắc anh ta uống say rồi, xe cũng không nhớ khóa vào, cửa cũng không nhớ đóng. Nên làm thế nào đây? Tôi rất do dự.Thôi đi, làm việc tốt cho người khác, tôi bước vào phòng, tới bên cạnh anh ta, dùng lực lắc lắc, gọi to tên anh ta: “Tả Huy, Tả Huy, mau tỉnh đi, mau tỉnh đi!”Anh ta bị tôi lắc cho mù mà mù mờ, thấy tôi, lại nói: “Trâu Vũ, anh khát quá, anh muốn uống nước.”“Dậy nhanh đi, xe anh chưa khóa, khóa xe rồi ngủ.” Tôi chẳng để ý tới anh ta, tự nói một mình, quay đầu bước đi.Anh ta vùng vẫy đứng lên, kéo áo tôi: “Trâu Vũ, đừng đi, đừng đi, anh xin em đấy!”“Anh làm gì vậy?” Tôi khó chịu đẩy tay anh ta ra.“Trâu Vũ, là anh không tốt, là anh có lỗi với em, em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh có được không? Em cho anh một cơ hội nhé?” Anh ta nửa quỳ trên ghế sô fa, nắm chặt vạt áo sau của tôi.“Anh buông tay! Buông tay ra!” Tôi ra sức tách tay anh ta ra.Trong phút chốc, tất cả những chuyện anh ta làm với tôi trước đây hiện ra trước mắt, sự phẫn nộ của tôi như núi lửa phun trào: “Muốn tôi cho anh một cơ hội à? Anh từng cho tôi cơ hội chưa? Tình cảm 8 năm của chúng ta, anh nói đi là đi, anh từng nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa? Bây giờ người ta không cần anh nữa, anh lại quay đầu tìm tôi, anh coi tôi là gì? Có vài việc không thể tha thứ được! Không thể quay đầu được! Không có cơ hội thứ hai! Anh hiểu không! Anh có hiểu không!” Tôi kêu gào rát cả cổ họng.Anh ta đau đớn nhi