
ộn. Tôi liên tục uống phải vài ngụm nước biển…mặn chát…Lồng ngực bị đè ép, không thở nổi… Đau buốt đến tận óc. Khó chịu quá…Cố gắng vùng vẫy…nhưng càng ngày càng chìm xuống…Mọi thứ trước mắt mờ nhạt dần. Tối đen…
A…Thế Anh…Xin lỗi…Đáng lẽ lúc trước nên nghe lời em đi học bơi…
*******************************
**********************
Bên tai lùng bùng tiếng gì đó…Im lặng đi, tôi thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ…
Nhưng những giọng nói đó không ngừng lại mà càng lớn hơn. Ồn quá…Không để cho tôi ngủ yên được à?
Lạ quá…Cái gì vậy nhỉ? Mềm mềm, âm ấm, áp vào môi tôi, một luồng không khí bỗng tràn vào phổi…Có vẻ như…dễ thở hơn…
_Thu! Em không sao chứ? Thu!
…
_Khụ! Khụ!
Chói mắt quá…Ai vậy? Nhật Minh!?
_ Em ổn chứ? May quá…
_Khụ…- Tay …đau…
_Đừng lay mạnh thế, anh sẽ làm chị ấy đau! Hãy để chị ấy thở đã…
Thế Anh? Sao đông người vậy?…Phải rồi, hình như…tôi vừa đi nhặt bóng, nhưng bị sóng đánh…Sau đó…Nhật Minh cứu tôi sao?
_Em…không sao…Bóng đâu!?
_Chị còn nghĩ đến bóng bánh gì nữa? Bộ bị nước vào óc hư rồi hả? Không biết bơi còn ra xa thế làm gì? – Hừ, cái thằng này, quan tâm thì cứ nói, cần gì phải dùng cái giọng chanh chua đó?
_Chị…Em xin lỗi…Hu hu…Tất cả là tại em…Lẽ ra em không nên nhờ chị…
_Không sao…- Tôi mỉm cười trấn an tụi nhóc. Đáng yêu quá…Ước gì tôi có đứa em gái như thế…Còn thằng bé lạnh lùng sao nó vẫn lạnh lùng thế? =.=
_Em mệt không? Anh đưa em về.
_Có một chút…-Dù gì tôi cũng suýt chết đuối, không phải sao?
Bỗng nhiên tôi thấy người mình rời khỏi mặt đất.
_Nhật…Minh! Không cần đâu, em có thể tự đi được…
_Đừng lộn xộn, nếu em không muốn bị chú ý nhiều hơn.
Đúng là uy hiếp mà!!! >< ! Không còn cách nào hơn là tôi phải cố giữ yên lặng suốt đoạn đường. Nhưng khi chúng tôi lướt qua Thế Anh, tôi thoáng thấy nét mặt cậu ấy có vẻ kì lạ…
Phần 28: “Nếu”
Hoàng hôn nhàn nhạt xuyên thấu vào gian phòng. Tấm rèm cửa sổ khẽ khàng lay động. Tôi lười biếng dụi dụi mí mắt.
_Em dậy rồi?
Hả?
_Anh…Sao anh lại ở đây? – Tôi hoảng hốt ngồi dậy, lắp bắp kinh hãi.
_Em đã đói chưa? Có muốn đi ăn chút gì không?
Nghe anh nói, hình như tôi cũng thấy hơi đói. Nhưng…
_Bây giờ là mấy giờ?
_6h30.
Buổi chiều!? Tôi đã ngủ suốt từ trưa đến giờ sao?
_Anh ngồi đây từ lúc nào? Sao không gọi em dậy?
_Cũng không lâu lắm…Vì trông em ngủ rất ngon nên anh không tiện đánh thức.
_Không lâu lắm…là khoảng bao lâu? – Đột nhiên tôi có dự cảm không tốt lắm…
_…Chắc khoảng từ giữa trưa…
Ặc! Quả nhiên…Mà khoan…
_Anh vẫn chưa ăn gì?
_…
_Anh!! – Thật…không còn lời nào để nói với anh nữa.
***
Quán cơm gần khách sạn, tình cờ chúng tôi lại gặp Thế Anh, Phượng Ngân cùng Kì Phong. Không hiểu sao tên nhóc nghịch ngợm này lại nhìn chúng tôi có vẻ mờ ám. Phượng Ngân thì mỉm cười. Lạ nhất vẫn là Thế Anh, cậu ấy không nói gì, hơn nữa còn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Trực giác mách bảo tôi cậu ấy đang giận, nhưng mà tại sao?
_Aiz…Tưởng anh chị đi đánh lẻ ở đâu rồi chứ? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
_Nói linh tinh gì thế? – Tôi giận trừng mắt nó.
_Nói linh tinh? Chậc, lần đầu em mới thấy đi gọi một người xuống ăn cơm cũng mất mấy tiếng đồng hồ đấy!
Vậy ra ánh mắt quái dị đó là do hiểu lầm sao?
_A, biết rồi, chắc là vừ mới suýt chút nữa thì “sinh li tử biệt” nên hai người mới ngồi tâm sự chứ gì?
Cái thằng này!
Rầm!
Hơ…
_Ồn quá! Không ai thấy đói à?
Phút chốc tất cả chúng tôi đều nhìn về Thế Anh. Phải nói thế nào nhỉ? Trông cậu ấy cực kì hắc ám, trên mặt hiện rõ 4 chữ “đừng làm phiền tôi”. Phượng Ngân bên cạnh thậm chí còn giật mình kinh ngạc. Chẳng lẽ chỉ vì đói nên tâm trạng không tốt? Không đúng lắm, bình thường cậu ấy có như thế đâu?
…
Im lặng…
Nặng nề quá…
Tôi vùi đầu đếm đếm hạt cơm trong bát. Mặc dù đói, nhưng không khí này quả thực làm cho tôi nuốt không trôi.
_Đừng ăn cơm trắng thế, ăn thêm thức ăn đi. – Bỗng bát tôi nhiều thêm một con tôm biển đã bóc vỏ.
_A, em…
_Chị ấy dị ứng với tôm. – Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Thế Anh đã gắp con tôm ra khỏi bát của tôi, sau đó lại thực tự nhiên thay nó bằng hai miếng sườn xào chua ngọt, món tôi thích nhất.
_Phải đấy,lần trước chỉ vì mấy con tôm mà trên mặt chị ấy bị nổi đầy nốt đỏ to như hạt đậu, kinh chết đi được.
_Kì—Phong!! – Tôi gần như rít qua kẽ răng. Tại sao lần nào nó cũng lôi chuyện xấu của tôi ra mà nói chứ?
_Cậu cũng dị ứng với tôm?
Hả? Tôi quay sang nhìn Thế Anh, cậu ấy đang thả lại con tôm vào trên đĩa.
_Không chỉ thế đâu! Hai người này từ bé đã được gọi là bản in và bản photocopy đấy! Sinh cùng ngày cùng tháng cùng giờ luôn, lớn lên thì học cùng trường, sở thích thì giống nhau, ngay đến tính cách cũng có mấy phần tương tự. Kinh dị nhất là khi bị bệnh cũng thường rủ nhau cùng bị luôn. Cả cái vụ dị ứng cũng là cùng một ngày đấy!
Bàn tay tôi bất giác nắm chặt…Miệng vết thương cũ,cứ thế…lại bị khoét rộng ra.
_Có chuyện kì lạ thế sao?
_Vậy mới nói! Khó tin lắm đúng không? Cứ như ma làm ý, nghĩ thôi cũng thấy rùng mình!
_Phong, em nói nhiều quá rồi đấy.
_Trùng hợp thật? Nếu cả hai không phải chị em họ thì chắc sẽ là một đôi trời sinh nhỉ?
Bỗng chốc không