
ư vậy?
Nó cũng phát cáu lên:
– Tôi có phải đàn ông không à? Tất nhiên là kh….. assh, nó vò đầu bứt tóc, nói chung cô ta không phải vợ tôi, và chẳng có vụ con cái nào ở đây cả, thế thôi!
Nói rồi nó bực mình bỏ đi, Hoàng Kỳ nhìn nó khó chịu còn Nhã Nhã thì giữ tay nó lại:
– Anh!! Em… em không nói thế nữa, đừng ghét em mà!
Nó trừng mắt lên nhìn làm cô nàng giật mình:
– BỎ RA!
Nhã Nhã khóc òa lên làm nó giật mình luống cuống:
– Này, tôi làm gì mà cô khóc hả? Nín đi!
Nhã Nhã lại khóc to hơn. Nó chẳng biết làm sao, nói:
– Tại… tại cô cứ nói sai sự thật đấy chứ!
Hoàng Kỳ liền lao tới túm cổ áo nó:
– Cậu là thằng tồi!!
Hắn định đấm nó thì Nhã Nhã giữ tay hắn lại:
– Là em sai, em không nên nói như thế. Em và anh ấy chưa có gì cả, tất cả là do em bịa đặt thôi, hức.
Lần này là Hoàng Kỳ đứng đơ ra. Vậy nãy giờ cậu làm anh hùng rơm à???
Nó vui mừng gỡ tay hắn ra:
– Thấy chưa, tôi đã bảo là không có mà.
Hắn cười gượng gạo rồi đưa tay lên gãi đầu. Nó quay sang Nhã Nhã:
– Em đừng làm như vậy nữa, tôi đã nói rồi, tôi là…..
– KHÔNG! Không nghe, không nghe, không nghe!
– Vậy tôi đi đây!
– Không nghe gì hết! Á, đợi em. Anh Minh, đợi em với!!
Nó thoát khỏi Nhã Nhã, đứng dựa vào tường, thở dốc, quay sang bên cạnh thì thấy Hoàng Kỳ cũng đang thở dốc, nó hỏi, giọng khó chịu:
– Cậu đi theo tôi làm cái gì?
Hắn vừa thở hổn hển vừa nói:
– Tôi đi theo hồi nào? Là chạy theo đấy chứ, ở đó để mà cô ta tra hỏi về cậu à?
– Hừ, đồ phản bội!
– Tôi sẽ vẫn có quyền yêu cầu cậu 1 điều, vì lúc đó cậu đã hứa rồi. Quân tử nhất ngôn, đừng làm tôi phải nói với mọi người cậu là đồ tiểu nhân không biết giữ lời hứa.
Nó nghiến răng:
– Cậu nghĩ thế sao?
Hắn hừ 1 tiếng rồi….
– A lô, phòng phát thanh trường ạ? Tôi có 1 tin muốn báo, Vũ Hoàng Minh lớp A…….
Nó dúi vội tay hắn xuống:
– Thôi được, đồ chết tiệt!
– Cũng thường thôi.
Hắn bước đi trước, nó vừa đi vừa giơ tay dí dí vào đầu hắn, miệng lẩm bẩm “Ta sẽ đánh ngươi dẹp lép như con tép, đánh như thế này, thế này….”
– Cậu đang làm trò gì đấy hả?
Hắn không quay lại mà vẫn biết được hả trời? Bộ hắn có mắt đằng sau gáy à??
Chợt nghe thấy tiếng xì xào và nhìn thấy xe cảnh sát và xe cứu thương, nó hóng hớt hỏi 1 thằng đang đứng trong đám đông:
– Chuyện gì thế bạn?
– Mới nãy có 1 vụ đánh nhau trong nhà hàng kia. 1 thằng trông cũng khá đẹp trai nhưng còn kém tao 1 tý một mình đánh trọng thương 4 thằng du côn. Xe cứu thương đang phải chuyển đi kia kìa.
Nó nhìn theo tay hắn chỉ, thấy bộ dạng của 4 tên đó đang nằm trên cáng chỉ có thể miêu tả bằng 1 từ: THẢM HẠI!
3 thằng trong số chúng đã ngất vì bị đánh và mất máu, 1 thằng còn tỉnh thì đang gào lên đau đớn. Toàn bộ người bọn chúng dính máu be bét, tay chân bị bẻ không thương tiếc. Kẻ đánh bọn chúng hẳn phải là 1 tay cao thủ nhưng vô cùng tàn ác. Có kẻ như thế ở đây ư?
Nó chợt nhớ ra Hoàng Kỳ thì thấy hắn đang nhìn cảnh tượng bên trong và ánh mắt có đôi chút khó hiểu. Bỗng cô gái đứng cạnh hắn hét lên:
– AAAAAAAAAAAA! Anh…. Anh….
Mọi người cùng quay mắt nhìn. Hắn không hiểu gì, cứ đưa mắt nhìn xuống cô ta. Nhưng hình như nhớ ra gì đó, hắn vội vàng bịt miệng cô ta lại:
– Kìa em, đừng như vậy chứ? Ta về nhà rồi nói chuyện….
Hắn kéo cô ta đi trong khi cô nàng sợ hãi không thốt lên được một từ. Nó tò mò đuổi theo.
Vào một con hẻm, hắn buông cô gái ra, cô ta vội vàng quỳ xuống, vừa khóc lóc vừa van xin hắn:
– Xin anh! Tôi… tôi thề là tôi sẽ không nói ra anh đã đánh 4 người đó đâu, xin anh tha cho tôi!!
Hắn im lặng nhìn cô ta 1 cách cay đắng. Vuốt mặt 1 cái, hắn ngồi xuống, nhìn vào mắt cô ta:
– Nghe đây, nếu cô có ý định nói ra thì đừng trách tôi…..
Cô gái sợ hãi gật đầu lia lịa, hắn tiếp:
– Giờ thì về nhà sắp xếp hành lí rồi biến khỏi thành phố này đi. Ra khỏi thành phố thì cô sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Rõ rồi chứ?
Nói rồi cô ta gật đầu và lảo đảo đi lùi ra ngoài. Vừa ra khỏi hẻm, cô ta vội vã chạy đi ngay. Hắn lững thững bước ra khỏi con hẻm, bắt gặp nó. Hắn hơi giật mình:
– Cậu… đi theo tôi?
Nó đứng khoanh tay bình thản:
– Nên mới biết được vài điều bí mật….
Mắt hắn chợt bừng lên một tia lửa, gằn giọng:
– Tốt nhất cậu nên im lặng đi!
Hắn bước đi, nó đuổi theo sau:
– Nhưng tại sao? Khi nãy cậu nói chuyện với Nhã Nhã và tôi cơ mà?
Hắn hơi khựng lại:
– Không phải chuyện của cậu! Đừng lắm chuyện!
Nó bực mình nhìn hắn bước đi. Nó thèm vào mà quan tâm! Hắn thích sao thì mặc kệ hắn. Bây giờ nó phải về quán bar của Tùng. Đã 5h rồi…..
______________________
Nó phóng chiếc mô tô đen lao vụt đi. Tùng ngồi sau nó cũng cảm thấy được nó đang hứng thú đến thế nào. Nụ cười nửa miệng hiện hữu trên môi, nó đang nghĩ về…… một chiếc bánh Pizza!!
Chỉ là nó không thích nghĩ đến trận đấu sắp tới nữa, nghĩ nhiều sẽ mất vui. Nó tranh thủ diễn xiếc trên đường với cả nhóm và khi sắp đến điểm hẹn, nó đổi cho Tùng lái xe:
– Mày lên đi! Lâu rồi không xem mày trổ tài, hôm nay làm 1 phát lấy le với Demons nhá!
Tùng cười khẩy:
– Tao vẫn còn phong độ lắm!
Và không để nó nói gì thêm, Tùng rồ ga rồi xé gió lao đi. Nó ngồ