
du lịch dài, hắn chọn chiếc ghế ở cuối xe và ngồi phịch xuống đó, khoanh tay lại như muốn nói: “Đây là địa phận của ta, cấm xâm phạm!” Nó thấy chướng mắt bèn lại đá vào chân hắn:
– Tránh ra, ghế này rộng lắm, đừng có tự ý chiếm đoạt của công chứ?
Hắn tức giận nhưng vẫn ngồi im như điếc, nó quát:
– TRÁNH RA KHÔNG?
Hắn vẫn cứ ương bướng tới cùng, không chịu tránh. Nó tức giận cầm cả cái ba lô lia vào người hắn rồi đạp dúi hắn xuống ghế. Hắn vừa dùng cả 2 cánh tay ôm lấy đầu vừa hét:
– CẬU LÀM CÁI GÌ ĐẤY HẢ???
– NÀY THÌ KHÔNG TRÁNH! KHÔNG TRÁNH THÌ ANH CHẾT LUÔN Ở ĐÓ ĐI!!!
Nó vẫn không ngừng giẫm đạp cho tới khi Quốc Huy và mọi người lên rồi tách nó ra, bắt lên ngồi với Hoàng Kỳ. Nó bực bội ngồi xuống ghế cạnh Hoàng Kỳ thì tên này lại lên tiếng:
– Đồ bạo lực!
Nó quay sang trừng mắt:
– Cái gì hả? Cậu mới là đồ bạo lực. Ngay ngày đầu vào trường đã nghe tin Hoàng Kỳ đánh nhau, rồi lại gây sự với tôi nữa mà? Cậu nói xem ai mới là đồ bạo lực?
Hắn chống 1 tay lên cửa sổ, mắt khẽ liếc nó 1 cái rồi nói:
– Không phải tôi đánh lũ lưu manh đó.
– Hừ, chẳng lẽ thiên hạ người ta dỗi hơi đi bịa đặt chuyện? Mà không có lửa thì sao có khói? Không phải cậu thì còn…… Là…. Trần Duy???
Nó hỏi mà trợn mắt như không tin vào điều mình vừa thốt ra. Kỳ hừ 1 tiếng rồi nói:
– Không được sao? Cậu nên nhớ anh ấy chính là Hades của Demons.
Nó nuốt khan mà mắt vẫn cứ mở to hết cỡ. Thế ra nó đã trả thù nhầm người à? À mà không, dù sao tên này cũng đáng bị nó trêu chọc lắm. Nhưng vậy thì người đã đưa nó xuống phòng hiệu trưởng hôm đó….
– Vậy buổi chiều trước hôm khai giảng, là ai đã…… gặp tôi??
Nó không muốn nói ra cụm từ “đưa khăn cho tôi và đem tôi xuống phòng hiệu trưởng”. Lỡ không phải hắn thì nó sẽ bị cười thối mũi cho xem. Hắn hơi nhíu mày 1 chút, nói:
– Là anh Duy!
Nó thở phào. Thật may đó không phải là hắn. Không hiểu sao nó lại sợ người đó là hắn thế không biết. Kể ra thì nó rất muốn nói cảm ơn nhưng đó là Duy và hắn cũng làm nó sợ phát khiếp, tưởng là có ma, khi hắn đánh mấy tên lưu manh trong đêm đó rồi. Coi như hòa vậy.
Hoàng Kỳ ngồi nhìn ra ngoài cửa kính, không nói gì thêm nữa, ánh mắt vô định như đang nhớ về 1 hình ảnh nào đó…….
Đến nơi quay. Nó vui vẻ bước xuống hít thở không khí trong lành. Đây là 1 đồng cỏ xanh mát ở ngoại ô thành phố. Không giống mấy chỗ nó hay đánh nhau ban đêm, ở đây, xung quanh tràn ngập những màu sắc tự nhiên của hoa, của bướm, của lá. của mây trời. Nó thích không gian rộng lớn yên bình nơi đây, giống như được thả hồn vào hòa với gió, với đất trời. Đã lâu rồi không có cảm giác vui như vậy. Tiêu Dương cũng có vẻ rất thích nơi này, cô nàng nhí nhảnh chạy nhảy, làn tóc núp sau chiếc mũ rộng buông ra trong gió bay bay cùng bộ váy maxi sọc đen trắng, trông y như một tiểu thiên thần. Nó ùa chạy lại đuổi theo cô nàng rồi 2 đứa cùng hái 1 ít hoa và chạy nhảy. Máy quay phim đã bấm tự bao giờ, Trần Duy, Hoàng Kỳ và Angus cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Đoạn phim này nói về 1 nhóm bạn thân gồm 4 nam và 1 nữ, họ tình cờ quen biết nhau và trở nên thân thiết. Cả 4 chàng trai đều quý mến cô gái. Nhưng chỉ có 2 người là yêu cô thật sự. Nó và Angus đóng 2 vai đó. Cô gái lại dành tình cảm cho một trong 2 người của cặp song sinh – Trần Duy đóng. Nhưng rốt cuộc thì không ai đến được với nhau, họ chấp nhận chôn vùi tình cảm đó và trở thành những người bạn tốt của nhau.
Mọi người đều đóng rất đạt, tuy chỉ có vài vụ cãi vã của nó với Angus, lẽ ra chỉ cần giả vờ nhưng nó lại cãi thật và động chân động tay với hắn luôn. Trần Duy lúc nào cũng cười được, nhưng bây giờ nó biết đằng sau nụ cười đó là cả 1 con người đầy bí ẩn và khó hiểu. Tiêu Dương đóng rất tốt, nhưng không hiểu sao sau khi đóng xong cô nàng lại buồn buồn.
Chiều đến, mọi người thu dọn đồ rồi cho tụi nó chút thời gian đi chơi. Nó đi theo Tiêu Dương trèo lên 1 gò đất ngồi ngắm cảnh. Nó thì đang vui vẻ nói chuyện linh tinh nhưng cô nàng vẫn giữ vẻ mặt buồn buồn đó. Nó bèn hỏi:
– Cậu sao thế?
Cô nhóc lắc lắc đầu rồi nghĩ sao lại gật đầu và tựa cằm xuống đầu gối. Vẫn nhìn ra xa nơi cánh đồng bao la tít tắp:
– Cậu thấy Duy là người thế nào?
Nó hơi bất ngờ về câu hỏi này, không biết là cô nhóc cũng quan tâm đến Duy đấy. Nhưng nó cũng làm bộ suy nghĩ rồi nói:
– Hắn lúc nào cũng cười nham nhở như khỉ, hay cạnh khóe người khác, nhiều lúc suy nghĩ và hành động thật quá khó hiểu. Nhưng hắn cũng biết lịch sự và tôn trọng phụ nữ, con gái đổ vì hắn rầm rầm. Không phải là cậu…… quan tâm hắn đấy chứ??
Dương vội vã xua tay:
– Không!….. Mình đâu có….. Mình……
Rồi cô nàng lại xịu mặt xuống. Nó cười hiền chờ đợi, tranh thủ kiếm ít cỏ để nghịch. Chợt thấy 1 nhánh cỏ trông giống giống cỏ thơm, nó đưa lên mũi ngửi. Tiêu Dương nói tiếp:
– Cậu……. có……. tình cảm với Duy không?
Nó há hốc miệng ra làm nhánh cỏ chọc cả vào miệng và mũi. Nó vội hỏi lại:
– Sao cậu lại nghĩ như thế chứ? Tôi là con trai cơ mà!
Cô nàng quay sang nó:
– Nói dối! Cậu là con gái!
Nó hơi né người sang 1 bên. Tại sao cô nàng lại biết được? Đừng đùa chứ, từ hôm qua tới giờ toàn bị thót tim