
ó để cho Tùng kéo đầu mình dựa vào vai cậu và khóc òa lên. Tùng không biết phải làm gì lúc này, cứ để cho nó khóc trong lòng mình và quàng vai ôm chặt lấy nó. Chú tài xế ở trên nhìn qua gương thấy cảnh đó thì sởn da gà, tưởng tụi nó là 2 thằng gay. Mà có là gay thì đã sao nhỉ? Chú ta suy nghĩ rồi lắc đầu 1 cái và tự nhủ “Chuyện của người ta, mình không nên nghĩ lung tung”.
Nó vẫn dựa vào ngực Tùng, dúm lấy áo cậu và kéo kéo. Tùng tưởng nó nhõng nhẽo 1 tý kiểu con gái nên dùng ánh mắt dịu dàng trầm ấm nhìn xuống ngực và hà hốc miệng ra. 2 mắt sáng như 2 cái đèn pha ô tô, cậu cứng họng nhìn nó đang….. chùi mũi vào áo của cậu.
Cũng như Hoàng Minh có thể sợ ma, Trần Đình Tùng này cũng có thể sợ bẩn vậy. Nếu không vì nó là con gái và đang khóc thì cậu đã ngay lập tức đập đầu nó vào thành ghế trên rồi. Có lẽ tối nay cậu phải ngủ trong bồn tắm mất.
Nó khóc mệt rồi cũng ngủ thiếp đi. Tùng chỉ biết nhìn rồi lắc đầu. Ánh mắt cậu chợt lạnh lùng hướng ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ những gì…
Về đến nhà nó, cậu cõng nó vào và trao trả cho Hoàng Anh:
– Lại uống bia sau khi uống Whisky, cậu cho cậu ta uống nước chanh nóng đi.
Hoàng Anh nhờ bà Năm rồi quay sang nói chuyện với Tùng:
– Dạo này không thấy mặt mũi đâu, cậu tâm huyết với quán quá hả? Nhớ là phải lo cho nó giúp tôi đấy, dạo này con nhóc tính khí thất thường lắm.
Tùng cười gian nhìn Hoàng Anh:
– Ghê, cậu có bồ rồi nên đẩy em gái qua tôi hả?
Hoàng Anh giơ nắm đấm lên đe dọa:
– Cẩn thận cái mồm cậu đấy! Tôi chỉ là không thể gần nó được như cậu thôi…..
Tùng mỉm cười nhìn thằng bạn và nói chắc nịch:
– Tất – nhiên – rồi!
Hoàng Anh tức giận chồm người lên đánh Tùng nhưng cậu ta nhanh chóng né được, 2 người rượt nhau ra tới đường mới thôi. Anh nhìn Tùng lên taxi, vẫy tay chào và nhìn theo rồi nói một mình:
– Tôi vẫn chưa yên tâm về cậu, Tùng ạ.
Nó nằm yên lành trên phòng mình, Hoàng Anh vuốt nhẹ tóc và nhìn nó ngủ say. Phải làm sao đây, nó vẫn còn đau vì “người đó” quá nhiều……
___________________
Nó tỉnh dậy thì đã 10 giờ hơn, ánh sáng khẽ hắt qua cửa sổ làm nó phải nheo mắt lại để nhìn. Ngồi dậy, nó thấy đầu mình ong ong và miệng đắng ngắt. Vào vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà, thấy bà Năm đang nấu ăn, nó khẽ ngồi xuống ghế. Lúc này sao nó muốn ôm bà quá, muốn nũng nịu với bà như ngày xưa. Tuy bà không phải mẹ nó nhưng đã nuôi nấng và yêu thương nó còn hơn cả mẹ ruột. Mẹ nó bận rộn với công việc, ba thì thường xuyên đi công tác nên rất ít khi đến. Nơi đây gọi là “nhà” nhưng lại chỉ có 2 anh em nó và người làm trong nhà. Bố mẹ nó cũng có 1 ngôi nhà cho 2 người nhưng hầu như không về đó, mỗi người theo đuổi 1 sự nghiệp riêng.
Nó chán nản xoay xoay ly nước trên bàn rồi đưa lên miệng uống. Bà Năm quay lại nhìn thấy nó thì giật nảy mình và làm rơi cả đôi đũa xuống sàn:
– ỐI TRỜI ƠI!!
Nó đang uống nước cũng bị bà làm cho giật mình theo và đổ cả nước vào mũi, ho sặc sụa. Bà Năm vội chạy lại:
– Con không sao chứ?
Nó vừa ho khụ khụ và khịt mũi vừa lắc đầu. Bà vội quay lại với món trứng tráng rồi nói với nó:
– Lần sau nhớ đừng uống cả 2 thứ kẻo say như hôm qua. Mà sao con uống được nhiều rượu mạnh thế mà lại không uống được bia với rượu nhỉ?
Bà chép miệng rồi lắc đầu và cho trứng ra đĩa, nói tiếp:
– Hoàng Anh đi học rồi, hôm nay con không phải đi hả?
Nó mở tủ lấy chai sữa và mấy lát bánh mì kẹp, ngậm gói ô mai mà nói với giọng nhè nhè:
– Con được nghỉ ạ.
Rồi nó đưa bánh cho bà Năm gắp trứng và ít rau vào, vừa rót sữa vừa nói:
– Hôm nay không có lịch quay cho nhóm, trên trường thì cho nghỉ để sắp xếp lịch làm việc. Nhưng giờ con phải đi đây, trưa nay con không ăn ở nhà, Năm đừng đợi cơm nhé.
Bà Năm gật đầu nhìn nó ăn ngon lành rồi nhanh chóng lên phòng thay đồ. Nó xách ba lô và chiếc ván trượt đi:
– Con đi đây ạ!
Phóng vù ra đường, nó thấy ngày hôm nay nắng đẹp như mang 1 vẻ mới lạ, lòng cảm thấy như vừa tỉnh giấc sau 1 cơn mê dài, xung quanh cái gì cũng thấy thú vị. Nó ghé vào 1 quán nước khá yên tĩnh và lôi laptop ra ngồi gõ lách cách. Nó đang mua vé máy bay để vào Miền Nam tìm ra kẻ đó. Nhưng chợt nghĩ về công việc và những điều đang làm dang dở, nó lại không yên tâm. Nó đành tìm White để nhờ cậu ta giúp.
White ngồi nhâm nhi tách trà 1 cách bình thản, nghe nó nói:
– Tôi rất cần hắn. Cậu giúp tôi chứ?
Cậu ta đặt tách trà xuống, mỉm cười nói với nó:
– Đây là mệnh lệnh? Hay 1 lời nhờ vả?
Nó phát bực với cách nói chuyện chậm rãi và cả phong cách lịch lãm của cậu ta:
– Tùy cậu nghĩ. Tôi chỉ biết là tôi rất cần hắn. Ngày kia là bắt đầu rồi, mọi người đều đang có việc phải chuẩn bị nên tôi chỉ có thể nhờ cậu được thôi.
Cậu ta ồ lên:
– Nếu thế thì đó là nhờ vả rồi. Vì thế…. _ ánh mắt cậu ta chợt sắc lẻm đầy gian manh.
Đúng là máu doanh nhân đã ăn sâu trong người cậu ta mất rồi. Nó biết là kiểu gì cũng thế mà:
– Tôi sẽ đáp ứng 1 yêu cầu của cậu.
White cười tươi:
– Hay quá, vậy tối nay tôi sẽ bay vào đó.
Nó nghiêm mặt lại, nói chắc nịch:
– Không. Hãy đi ngay bây gờ!
White vẫn giữ nguyên nụ cười, nói qua kẽ răng:
– Cậu định giết