
qua mình ấy nhỉ? Trông mặt mũi cũng không đến nỗi mà……… chậc chậc!
Hoàng Kỳ nghe thấy cô nàng tặc lưỡi thì bắt đầu cáu:
– Này, tôi không muốn đụng đến cô đâu! Giờ tôi đang đói, không muốn cãi nhau với cô làm gì cho mệt. Về thì về đi, tối rồi mà còn…….. đứng đường, con gái con lứa………..
Cậu cười nhếch miệng 1 cái khiến Linh Lan sôi máu:
– Con gái thế nào hả? Con gái thì không được đi dạo, Không được đi trên đường à? Đáng ghét! Bộ anh không biết kiếm chỗ nào ăn hay sao mà kêu đói. Không biết thì tôi dẫn đi cho!
Hoàng Kỳ thở dài:
– Thôi khỏi, tôi về nhà……..
Linh Lan giễu cợt:
– Chắc là chê cơm ngoài chứ gì? Hừ, đúng là công tử bột!
– Ai nói thế hả????<<<
Thế là cô nàng dẫn Kỳ đến quán ăn này, cả 2 đang ngồi thi........ ăn bánh bột lọc. Để xem ai là người phải trả tiền. Theo như lời Hoàng Kỳ: "Tiền thì không thiếu, chỉ không cam tâm thua con nhỏ này bất cứ chuyện gì!"
Trong quán, mọi người lúc đầu còn kinh ngạc và buồn cười vì 2 đứa thi thố với nhau, chất bát cả chồng. Về sau thì không ai ăn nữa mà ngồi xem tụi nó ăn và cổ vũ. Ai bảo cả 2 đều xinh đẹp và..... ăn như heo thế này. ^^
Nó phóng qua đoạn đường với tốc độ như mọi khi, chỉ khó chịu cái tên đằng sau cứ bám chặt lấy mình. Đi chậm thì hắn nói linh tinh phát ngứa tai. Nó đánh võng, lạng lách khiến hắn hét ầm lên:
- CẬU CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ???
Nó bật cười:
- ĐỒ SỢ CHẾT!!
- AI SỢ CHẾT CHỨ?? LÀM THẾ NÀY THÌ CẬU.......
Hắn chợt nhận ra mình đang nói........ "linh tinh", bỏ lửng câu ở đó. Nó tò mò:
- TÔI LÀM SAO?
- Chẳng sao cả, lái xe cẩn thận đi!
- Đồ chết bầm!! Đã nói thì nói luôn đi lại còn lấp lửng!
- Tôi thích nói sao kệ tôi, cậu can thiệp được à?
- Đúng rồi đấy, tôi sẽ cho anh..... tịt họng luôn!
Nó rú ga và phóng vèo lên cái dốc nhỏ phía trước. Hắn ôm chặt lấy nó, nhắm mắt lại, tự hỏi: "Sao người nhóc này ấm thế không biết!" ...............
Chiếc xe lao vút lên không trung và đáp xuống đất, lia 1 vòng. Nó nhận ra cái dáng quen thuộc và chiếc xe của kẻ đang đi ngược chiều phía trước 1 đoạn. Nó vội vòng sang 1 đường khác nhưng kẻ đó cũng đã hơi ngờ ngợ về tiếng xe của 2 người đối diện. May là hắn chưa thấy cú phóng xe qua dốc của nó nhưng hắn quyết định....... đuổi theo. Hắn chính là Brown.........
______________________________
Nó lượn vòng vèo quẹo trái rẽ phải để cắt đuôi Brown nhưng hắn không phải hạng bèo, vẫn đuổi sát nó. Hắn đã nhận ra chiếc xe mô tô màu đen và cách đi bạt mạng đó của nó. Nhưng để chắc chắn hơn, hắn muốn đuổi được nó. Hơn hết, hắn muốn biết tại sao nó lại đèo 1 thằng nào đó phía sau, và tại sao lại phải trốn tránh hắn. Nếu nó không chạy vội vàng, chưa chắc hắn đã đuổi theo. Xem ra nó tự "bứt dây động rừng" rồi.
Angus ngồi sau không ngừng hỏi:
- SAO LẠI PHẢI CHẠY?? BỘ CẬU THIẾU NỢ NGƯỜI TA HẢ???
Nó bực mình không thèm nói. Nếu không phải vì có hắn ngồi sau, tại sao nó phải chạy chứ. Đang yên đang lành lại rủ hắn đi ăn làm gì cho mệt nữa không biết. Giờ mà 2 tên này gặp nhau thì kiểu gì cũng lộ hết cho xem!
Nó rẽ trái sang một con phố khác, tiếp tục phóng như bay. Brown đuổi theo đã gần hơn 1 chút, nó giảm dần tốc độ rồi rẽ tiếp qua 1 ngõ để thông sang đường bên cạnh. Xe của nó đi đến giữa ngõ, tự dưng có tiếng "BRUWM". Brown vội rẽ theo vào thì chẳng thấy xe của nó nữa, hắn tiếp tục phóng nhanh nhưng vừa đến giữa ngõ thì "cạch, xọc... RRRR" Xe của hắn lọt bánh xuống miệng 1 nắp cống mở. Hắn bị hất ra ngoài, ngã xuống phía trước xe. May mà đội mũ bảo hiểm nên không bị thương nặng, chỉ xây xát 1 chút. Hắn lồm cồm bò dậy, chạy ra đường thì xe của nó đã lọt thỏm trong dòng người và ánh đèn đường sáng trưng, không thể đuổi theo được nữa. Hắn bực minh đá vào viên gạch nhỏ trước mặt:
- Chết tiệt!
Cắt đuôi được Brown, nó thở phào tìm đến quán ăn bên một con đường nhỏ. Kéo Angus vào quán, nó gọi:
- Chị ơi cho em 2 suất bánh!
Chị chủ quán chen ra khỏi đám người đông đúc kì lạ ở góc quán, cười nhẹ:
- Em ơi, thông cảm nhé, số bánh của quán hôm nay đã được 2 vị khách bên kia mua hết rồi. Lần sau em ghé lại nhé. À, nếu em muốn thì có thể qua xem, 2 người họ đang ăn thi đấy!
Chị ta cười thích thú làm nó càng đói thêm. Nó đứng dậy, lại kéo Angus đi:
- Dạ thôi ạ. Đi thôi!
Angus vừa mệt vì la hét nãy giờ, vừa đói sôi cả bụng, không chịu đứng lên:
- Từ đã, tôi đói lắm rồi._ Hắn quay sang chị chủ quán_ Chị có thể bảo họ nhường cho chúng tôi 2 suất được không, chúng tôi sẽ mua với giá gấp đôi?
- Không được rồi em ạ, họ bao cả rồi, chị không còn cách nào khác. Thành thật xin lỗi.
Nó bực mình nói Angus:
- Anh có đi không thì bảo, tôi cho ở lại đây luôn đấy!
Angus cau mày giận dỗi đứng lên. 2 người đang đi ra khỏi quán thì:
- CÓ LÊN! CỐ LÊN!
- OAAAAAAAAAAAAA! THẮNG RỒI!!
Nó và Angus bực mình quay lại nhìn 2 kẻ đã mua hết bánh trong quán, nó giật thót mình khi thấy mọi người giãn ra 1 chút, lộ ra khuôn mặt 2 người phía trong: Kỳ và Linh Lan!!!
Nó giật vội tay Angus đi nhưng chị chủ quán đã gọi to:
- Hai em trai ơi! Có ăn bánh nữa không chị làm tiếp cho này, vẫn còn dư bột!
Mọi người quay ra nhìn, Nó đau khổ