
ăng thẳng, còn Càn Long lại nhàn nhã như không, thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất cắn hạt dưa.
Hai bên bắt đầu đánh vào vị trí trung tâm, Vân Sở đã giao đấu với bọn họ, tàn sát khốc liệt nổi lên bốn phía, trong lúc trong lòng đang run sợ, Càn Long chết tiệt lại lạnh lùng mở miệng, “Đệ đánh mệt rồi nhớ nói một tiếng, đến lượt ta lên sân khấu!”
Té xỉu, cũng không phải đá bóng!
Vân Sở bị một gã áo đen bám sát, hắn như có thù sâu oán nặng với anh, từng chiêu như muốn lấy mạng, tôi kinh hãi, cố lấy dũng khí kêu to: “Ái Tân Giác La Vân Sở, nếu anh bị thương, đừng mong em sẽ lại để ý đến anh! Đừng hy vọng lại làm bạn trai em!”
Cổ vũ lại uy hiếp ~ nam chính không phải sẽ càng dũng mãnh vô cùng sao? Nhưng hình như hiệu quả không tốt, ngược lại, gã áo đen nghe xong, càng tấn công ào ạt, ác độc…
Một tên áo đen khác đảo qua phủ Hoàng Long[21'>, đâm tới Càn Long, Càn Long như cá chạch, tránh đến tránh lui, lúc thấy lúc không.
Một đám bảo vệ ấp về phía Càn Long, gã kia không thể ra tay, mắt hắn quắc lên hung ác, giọng nói trầm thấp vang dội, “Bảo cách cách, đi tìm chết đi!”
Tôi như bị kéo bay lên, gã đã ép đến vách núi đen. Thân thể lơ lửng trong không trung, lại không có cảm giác đau đớn, hẳn là vì có nhuyễn bối giáp bảo vệ.
“Bảo Bảo! ~” Tiếng kêu hoảng sợ của Vân Sở…
Tôi trợn trừng hai mắt, như bướm, bay về phía vách núi đen, vậy mà không có một chút e ngại…
Nhưng, rất nhanh, tôi đã e ngại …
Tên áo đen đang dây dưa với Vân Sở tung một kiếm liều mạng về phía anh, máu rơi, máu khắp nơi… Ánh mắt gã áo đen thống khổ nhìn về phía tôi, ánh mắt rất quen thuộc, rất quen thuộc…
Không được…
Tôi rơi vào một cái ôm ướt sũng, chúng tôi cùng nhau rơi xuống vực sâu…
Chương 17 – 18
Chương 17: Mãi mãi đừng bỏ rơi tôi '>
Tôi chết sao?
Không chết. Tôi bị tiếng chim kêu đánh thức.
Vì sao rơi xuống núi luôn không chết? Tiểu thuyết là như vậy, tivi là như vậy, ngay cả cuộc sống thật cũng như vậy! Ai!
~Tôi sờ khắp người, toàn thân ngoại trừ hơi đau nhức và trầy da, một vết thương nặng cũng không có.
Nhìn về phía vách núi, cao quá! Cao muốn hù chết người! Tôi thật là lợi hại, vậy mà cũng không bị thương!
Đợi chút! Dường như trước khi rơi, có ai đó ôm lấy cơ thể tôi, như diều hâu bảo vệ con, ôm chặt tôi, bảo vệ tôi, chúng tôi đập vào một tảng đá nhọn, người đó đỡ trọn…
Tôi nhớ rõ mùi hương tươi mát kia, tôi thường gục trong đó làm nũng…
Vân Sở!
Hai chữ đó đập vào ý thức của tôi, phút chốc tôi cứng đờ, tôi nhớ rõ cái ôm ướt sũng kia. . . . . Tôi – cứng nhắc như một người máy chầm chậm nhìn xuống y phục của mình. . . . . Toàn là máu. . . . . Không phải máu tôi…
Anh ở đâu? !
Tôi như người điên, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy anh, ở cách tôi mười thước.
Tôi không thể tin, mở to hai mắt nhìn, run rẩy, bưng kín miệng mình, cố kìm tiếng nức nở, nhưng không ngăn được nước mắt.
Đó là anh sao? Trên y phục trắng như mây là từng mảng máu đổ, từng mảng từng mảng, như hoa hồng rực rỡ nở rộ trong mộ tuyết…
Màu đỏ không phù hợp với anh, anh chỉ thích hợp với màu trắng thanh nhã phiêu dật…
Từng bước một, tôi đi về phía anh, run run ngồi xổm xuống.
“Vân. . .” Tay tôi run rẩy giữa lưng chừng, tôi thậm chí không dám chạm vào anh, tôi sợ. . . . Đụng đến thân thể sẽ là rét lạnh . . . . . Anh như vậy, dường như đã không còn hơi thở… Ngực cũng không phập phồng vì hô hấp …
Máu . . . . . Rơi, rơi không ngừng. . . . . Máu cũ đã đông lại. . . . . Máu mới còn rỉ từng giọt…
Đã rất nhiều năm về trước, tôi cũng từng nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy… Cha tôi… Người mắc vào bánh xe… .
Không được. . . . Trời đã cướp của tôi quá nhiều người tôi yêu quý… Không được cướp thêm anh…
“Không được chết. . . . Vân. . . .” Đáp lại lời, vẫn chỉ có yên tĩnh…
“A, a! ~” Tôi hét, chói tai, như một con thú bị thương.
… Giọng tôi đã khàn đặc, thế giới quanh tôi vì anh mà đã sụp đổ. . . . .
…
Vì sao cuối cùng tôi vẫn không thể giữ được người tôi yêu?
…
Ngay cả anh, cũng… .
Không! …
…
“. . . . Ầm ỹ quá. . . .” Giọng nói nhẹ như hơi thở truyền đến, ngăn tiếng hét của tôi.
Tôi ngây ngẩn cả người, sợ mình nghe lầm .
Tôi vội vàng cúi xuống người anh, lông mi thật dài khẽ run rẩy.
Anh còn sống! Không bỏ tôi lại! Không đẩy tôi ra!
“Anh giả chết gạt em! Đồ vô lại này! Đồ vô lại này!” Nước mắt lại tràn như suối, không biết là vì tức giận quá, hay là vui sướng quá.
“Ta vừa tỉnh. . . Bị nàng đánh thức.” Giọng nói yếu ớt hơi bất đắc dĩ.
Không có tâm trạng tranh cãi, tôi vội vàng nâng anh dậy, phát hiện vết thương do kiếm vẫn còn không ngừng chảy máu, tôi vội vàng áo choàng, định cởi áo khoác, định xé thành từng mảnh, lại phát hiện áo khoác đầy bùn, nếu cứ như vậy quấn vào vết thương, chắc chắn là bị nhiễm trùng.
Tôi không chút do dự, cởi áo khoác và áo trong, chỉ còn lại cái yếm, nhìn lại rồi mặc vào áo khoác, tôi chỉ còn cái yếm, tôi giật áo trong, gấp thành một miếng băng dài.
“Bảo Bảo, mặc y phục vào trước đi, rất lạnh.” Anh nói yếu ớt.
“Câm miệng! Muốn nói gì nói sau, em khâu miệng anh lại bây giờ!” Tác phong bạn gái dã man vào lúc này hoàn toàn c