Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323000

Bình chọn: 8.5.00/10/300 lượt.

lên mặt hầm hầm hắn co chân chạy khỏi chỗ ngồi, đúng như hắn dự đoán nó sấn tới định cho hắn một trận nhưng hắn lại thoát.

Với bản tính háo thắng nó đâu dễ bỏ qua như thế, miệng la hét rượt hắn chạy vòng vòng sân trước nhà:

– Cậu đứng lại đó dám mắng tôi, tôi không tha cho cậu đâu.

– Chạy theo tôi kịp thì cứ bắt mà chân ngắn như cậu chẳng bao giờ đuổi kịp tôi đâu”đồ con nít không bao giờ lớn nỗi”_ vừa chạy hắn vừa lè lưỡi trêu nó khiến nó càng tức tối, hắn còn dám nói chân nó ngắn thật quá đáng.

Nhưng đuổi vài vòng thì nó dừng lại tay chống lên hai đầu gối cúi đầu xuống đất thở hỗn hễn nói trong đứt quãng:

– Hôc…hộc…cậu…cậu chờ…đó nhất định có….một ngày …tôi..tôi sẽ…bắt được…cậu.

– Tôi sẽ chờ…_hắn cũng khá mệt nhưng vẫn còn đủ sức để nói một câu khiêu khích, nụ cười nhếch mép. Thật ra, hắn còn muốn nối tiếp câu nói”…đến khi cậu nhìn về phía tôi” nhưng đó vẫn chỉ trong ý nghĩ nào dám nói ra.

Rồi nó giả vờ đi vào, hắn tưởng nó đã bỏ qua nên cũng bước theo sau, bất ngờ nó quay lại nhéo tai hắn giật mình đau điếng:

– Đau…đau, buông…buông ra cậu định giết người à?

Hắn cứ la oai oái nó vẫn xách tai hắn vừa đi vào nhà vừa làm nhảm:

– Cậu mau xin lỗi tôi nếu không đừng trách

-Không_sau tiếng không của hắn nó ra lực mạnh hơn.

– Nói không?

– A…aa,đau…đau, được rồi bỏ ra đi tôi xin lỗi được chưa?

– Được, nói đi!_nó chỉ thả lỏng tay thôi chứ không hề buông.

– Tôi xin lỗi tiểu Điềm lần sau không dám nữa_hắn nói mà mặt buồn hiu tỏ vẻ không cam tâm nhưng gương mặt đó lại làm nó bật cười buông tay ra giọng nhỏ nhẹ hẳn:

– Tha cho cậu đó nhìn mặt cậu ngố chết được_nói xong nó bước vào nhà, bỏ lại hắn đơ mấy giây vì nụ cười đó nụ cười hồn nhiên, đặc biệt lại dành cho hắn, nghĩ đến đây hắn lắc đầu một cái rồi cũng khẽ cười theo nó bước vào trong.

Nhưng hành động giỡn hớt của nó và hắn lại làm Nam Thành hơi khó chịu mặc dù đã thấy nhiều nhưng càng ngày cậu cảm thấy bất an một điều gì đó sắp xảy ra, một suy nghĩ trong đầu Nam Thành”giá như cậu giỡn với tôi như đối với Khải Huy thì tốt biết mấy”

Hai người con trai lại có ý định tráo đổi vị trí cho nhau.

Nó vào trong thì ba nó vẫn ngồi đọc báo, mẹ nó thì đã vào bếp, Thục Đoan cầm trên tay cái điều khiển tivi hết bật kênh này đến bật kênh khác tỏ vẻ không quan tâm vì đã chứng kiến nhiều rồi nói trắng ra là “nhàm”.

Rồi nó kéo tay Nam Thành ngồi xuống ghế xem tivi nó ngồi canh Thục Đoan, Nam Thành ngồi kế nó, hắn đành đến ngồi cạnh Thục Đoan trên cái sô-pha đủ cho bốn người ngồi.

Ngồi hồi lâu nó cảm thấy chán nên bảo tụi bạn ngồi chơi nó vào trong phụ mẹ, hắn định nói gì đó để chọc nó nhưng lại thôi vì mới được nó bỏ qua nếu để nó giận chắc hắn không toàn mạng mà ăn bữa cơm, cả ba người ậm ừ cho qua chuyện.

Nó vào trong thì mọi thứ đã được mẹ nó làm đâu ra đó, nên nó đi dọn bát đũa ra bàn ăn và đi mời mọi người vào dùng bữa:

– Xong rồi, con mời ba vào dùng bữa

– Xong rồi à, ba vào ngay_bây giờ ba nó mới lên tiếng

– Các con cũng vào đi ăn xong rồi xem tiếp_ba nó quay qua ba đứa còn lại cười hiền.

– Vâng chúng cháu vào ngay_cả ba không hẹn mà đồng thanh

Mọi người tụ họp đông đủ thì bắt đầu dùng bữa tiếng nói cười vui vẻ râm rang khắp can nhà đầy ấm cúng cũng chẳng ai còn nhớ việc nó đi chợ bị “chặt”.

Cũng từ đó về sau khi nó đi chợ thì kì kèo trả giá đến phát sợ, riết rồi nó trở thành khách quen cho đến bây giờ.

Sáng nay cũng không ngoại lệ,Nhã Điềm dậy sớm từ lúc trời tờ mờ sáng sương còn dày đặc như che phủ đi tất cả,mặc trên người bộ đồ thể thao cái áo thể thao màu trắng ngắn tay, váy thể thao màu đen có viền đỏ, trên đầu đội cái nón kết màu trắng rỗng giữa đầu chỉ vòng quanh đầu, đôi giày thể thao màu trắng đầy nữ tính.

Bước ra khỏi cổng, khép cửa cổng xong, nó hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu những bước chạy dài, chạy bộ trên con đường quen thuộc.

CHƯƠNG 1.2 AI ĐAU HƠN AI?​

“Nhìn cậu đau tôi rất đau, nhưng nỗi đau của cậu, của tôi và của cậu ấy, của cả ba chúng ta ai đau hơn ai?”

Hôm nay, trời bắt đầu chuyển sang thu cái nắng đã dịu đi rất nhiều như mang tâm trạng ưu uất, trời trong xanh hơn, gió miên man cuốn theo những lá bằng lăng ven đường hòa quyện cùng sắc tím của cánh hoa rơi lả tả,Nhã Điềm vẫn chạy, nó chạy mãi như để xua đi điều gì đau đớn giằng xé trong lòng. Nó chạy đến khi nắng sớm bắt lan tỏa ấm áp như ban phát sự sống cho vạn vật, những bước chân chậm lại và chậm lại rồi dừng hẳn.

Trước mắt Nhã Điềm đây không phải nơi xa lạ nhưng đầy ấp kỉ niệm đau thương mà nó muốn quên đi, phải rồi hôm nay là ngày người đó đã rời xa nó vĩnh viễn cách nay tròn một năm.

Nhã Điềm đứng trước cổng trường trung học Duyệt Phương mà có gì đó thôi thúc nó bước vào, khẽ bước thêm vài bước nó đưa tay chạm vào thành cửa, cửa bám bụi chút ít xem ra đã có người đến đây quét dọn nên mới ít bụi đến thế, chợt nó nhìn thấy cửa không khóa, nhẹ tay chạm cửa đẩy vào.

Cánh cửa mở, mảng kí ức đó lại ùa về như vỡ òa. Nó đưa mắt nhìn quanh phát hiện ở đây còn một cô lao công đang quét dọn, nó gật đầu chào lễ phép cười một nụ cười gượng gạo. Cô lao công cũng chào n


Disneyland 1972 Love the old s