
– Cậu…_Nhã Điềm đau đớn không nói nên lời.
Nhã Điềm không quan tâm mình có biết bơi hay không liền một bước thả người xuống làn nước lạnh lẽo. Hàng lệ hòa cùng dòng nước xanh trong.
Nhã Điềm nhảy xuống trước ánh mắt kinh ngạc của Anh Trúc, toàn thân Anh Trúc cũng trở nên đông cứng. Nhã Điềm vì sợi dây chuyền kia mà nhảy xuống hồ bơi trong khi không biết bơi.
Nhã Điềm cố sức vươn tay về phía trước, cố hướng về sợi dây chuyền. Nhưng sợi dây chuyền đó xa quá nó không với tới được.
” Nam Thành tôi vô dụng không giữ được sợi dây chuyền đó.”
Chỉ có một khoảng cách nhỏ nhưng thân thể Nhã Điềm đã dần chìm xuống,mắt Nhã Điềm nhắm mắt lại. Nó quá mệt nó không biết bơi làm sao lấy sợi dây chuyền kia đây.
Nhã Điềm khẽ cong môi cười, có phải hôm nay nó sẽ được gặp Nam Thành hay không? Cậu đã từng theo con đường này ra đi trong giá lạnh, có thể nào lần này nó cũng theo con đường này ra đi.
Thân thể mỏng manh của Nhã Điềm đang dần chìm xuống, hơi thở Nhã Điềm yếu ớt nhưng nó không cầu cứu mà cứ với tay về phía sợi dây chuyền. Làn tóc đen bồng bềnh trong nước, Nhã Điềm không còn sức nó buông xuôi rồi.
Nhưng trước khi ngất nó đã được một vòng tay ôm vào lòng, hơi ấm vô cùng quen thuộc. Nó không biết là vì buồn ngủ hay vì được vòng tay kia che chở mà ngất đi thật sự không còn muốn mở mắt ra nữa.
– Nhã Điềm! Nhã Điềm cậu sao rồi mở mắt nhìn tôi đi! Cậu có nghe tôi gọi không?_Khải Huy gấp rút ôm thân thể Nhã Điềm vào lòng.
Nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền cùng gương mặt nhợt nhạt kia Khải Huy vô cùng lo sợ cùng đau lòng. Nó chán ghét hắn, chán ghét cuộc sống này đến như vậy sao? Nó muốn rời xa hắn đến bên cạnh Nam Thành theo cách cậu đã ra đi sao.
“Không! Nhã Điềm, tôi không cho phép cậu rời khỏi tôi!”
Hắn còn nhớ rất rõ ngày đó, Nam Thành cũng đã bị dòng nước vô tình cướp mất sinh mạng. Nam Thành và hắn quyết định cùng đội tuyển vận động viên bơi lội của trường đi chơi ở biển, sẵn tiện rèn luyện sức bơi ở biển. Chỉ là không ngờ cậu vì chuyến đi đó mà ra đi vĩnh viễn. Khải Huy cũng vì chuyện đó mà từ bỏ bơi lội, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không bao giờ bơi lại. Hôm nay vì Nhã Điềm hắn đã nhảy xuống hồ bơi để cứu nó.
———————————-
Khải Huy cùng Nam Thành và mọi người tập bơi. Nhưng hắn không rõ Nam Thành vì sao không nghe lời thầy chỉ huy, cậu bơi ngày càng xa. Khải Huy cảm thấy thái độ của Nam Thành vô cùng lạ, từ lúc đi thì cậu đã không bình thường. Hắn thấy Nam Thành bơi càng xa, sóng biển ngày một mạnh. Tất cả vận động viên đã nhanh chóng vào bờ nhưng Nam Thành vẫn giữ phong độ bơi như cũ càng ngày càng xa. Mặc cho hắn có gào thét gọi Nam Thành nhanh chóng vào tập hợp cùng mọi người.
Khải Huy thấy không ổn liền mặc áo phao cùng một số đồng đội bơi ra xa. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, Nam Thành sắp ngạt thở không bơi được nữa. Ở khoảng cách quá xa mọi người không thể kịp thời cứu cậu. Khải Huy khi kéo được Nam Thành chỉ thấy cậu cười liền nói trong hơi thở cuối cùng.
– Cậu…hãy thay… tôi yêu Nhã Điềm.
Đó là những lời cuối cùng mà Khải Huy đã nghe Nam Thành nói. Hắn gào thét gọi Nam Thành mở mắt nhưng không có gì thay đổi. Một số đồng đội cùng nhau kéo Khải Huy và Nam Thành vào bờ thì đã quá muộn.
Khải Huy hấp tấp ép tim, hà hơi thổi ngạt để Nam Thành tỉnh nhưng đã quá trễ rồi. Khải Huy không thể tin vào mắt người bạn thân đã ra đi trước mặt hắn. Hắn như điên cuồng thực hiện sơ cứu nhưng không hề có hiệu quả. Những người khác chỉ biết kéo hắn ra khỏi Nam Thành nhưng Khải Huy một mực không rời, vừa sơ cứu vừa gào thét.
– Nam Thành…Nam Thành cậu có nghe tôi gọi không? Cậu không được chết, Nhã Điềm đang chờ cậu, cậu có nghe rõ không? Tôi sẽ không thay cậu làm việc đó đâu, cậu có nghe tôi nói không mau tỉnh lại.
Nam Thành đã thật sự ra đi, ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Khải Huy suy sụp úp mặt lên người Nam Thành gọi cậu trong nước mắt. Hắn tự trách bản thân vô dụng, tự trách bản thân đã không cản Nam Thành lại. Hắn giỏi bơi như vậy để làm gì ngay cả một người bạn cũng không thể cứu.
Không biết Nhã Điềm đã xuất hiện từ sau lưng Khải Huy từ khi nào, gương mặt Nhã Điềm đờ đẫn. Bước chân đứng không vững, lê từng bước chân chậm chạp trên nền cát.
Nhã Điềm quỳ xuống bên cạnh Nam Thành thân người lạnh ngắt không còn hơi thở. Nhã Điềm run rẩy đưa tay sờ lên gương mặt điển trai đã chìm vào giấc ngủ.
– Nam Thành…cậu sao vậy, sao không nhìn tôi?_giọt nước mắt Nhã Điềm rơi theo từng lời nói.
Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi trên người Nam Thành nhưng cậu có cảm nhận được chăng. Cậu đã đi rồi, dòng nước biển mặn chát giá lạnh đã cướp đi hơi thở của cậu.
– Khải Huy cậu nói đi vì sao Nam Thành lại như vậy? Nói đi, cậu nói đi vì sao Nam Thành lại như vậy hả?_Nhã Điềm gào thét trong tiếng khóc nghẹn ngào lay lay thân người Khải Huy đang chết lặng bất động tại chỗ.
– Cậu nói đi Nam Thành không sao có phải không? Cậu nói tôi nghe đi!_Từng lời nói đau xót thốt ra từ Nhã Điềm khiến lòng người càng thêm tê tái.
Khải Huy vì tiếng khóc của Nhã Điềm mà tim như vỡ thành nghìn mảnh nhỏ. Hắn không cứu được người bạn t