
run rẩy:
– Nhã Điềm uống thuốc đi.
Nhã Điềm cũng không có nói chỉ là thuận theo Khải Huy mà uống thuốc, nó cũng không còn khí lực để nói chuyện. Đầu Nhã Điềm hiện tại cũng chỉ là mảng trắng xóa, một mảng cô đơn cùng giá lạnh.
– Có lẽ em ấy không sao rồi, em vẫn muốn ở đây sao?_cô y sĩ nhìn Khải Huy đang đỡ Nhã Điềm nằm xuống.
Tay Khải Huy có chút cứng lại khi nghe cô y sĩ nói như vậy, thường thì nữ sẽ do nữ chăm sóc. Hắn nên đi gọi Thục Đoan đến mới đúng nhưng hắn không muốn, hắn muốn ở cạnh nó. Hắn muốn là người duy nhất bên cạnh nó.
– Em muốn ở cạnh cậu ấy._Khải Huy nhìn cô y sĩ giọng nói kiên định.
Cô y sĩ lướt qua hai người liền nuốt khan một cái lắc đầu rời đi. Nhìn thôi cũng đủ biết người con trai này đối với người con gái kia có vấn đề. Cửa phòng vừa đóng, cô y sĩ chưa bước được bao xa đã bị một người con trai hớt ha hớt hãi chạy đến.
– Thưa cô Nhã Điềm như…như thế nào rồi?_Tuấn Nguyên là vì lo lắng cũng chạy đến.
– Ở trong đó hiện tại không có việc gì, đã có người chăm sóc em không cần lo._cô y sĩ ngó phía sau Tuấn Nguyên lại có thêm hai người con gái.
Tuấn Nguyên thở ra một cái cũng may Nhã Điềm không có chuyện gì, nhưng cậu ta không muốn Khải Huy ở bên cạnh Nhã Điềm.
– Hai em nữ phía sau có quen biết thì bước vào trong đó chăm sóc sẽ tiện hơn._cô y sĩ tiếp tục nói hướng Thục Đoan và Anh Trúc ra hiệu.
– Dạ được._Thục Đoan hướng cửa đi tới gật đầu với cô y sĩ.
Anh Trúc vẫn đứng đó một bộ dạng tức giận khôn ngui. Cô nắm chặt tay thật muốn kéo Nhã Điềm rời khỏi Khải Huy, nhưng tại sao cô càng cố níu kéo thì hai người họ càng gần nhau.
Bên trong căn phòng kia, Nhã Điềm vừa nằm xuống đột nhiên xuất hiện một trận run rẩy, tay chân lạnh ngắc. Không biết từ đâu luồn khí lạnh buốt xông vào cơ thể Nhã Điềm.
– Lạnh, lạnh quá!
– Nhã Điềm…có tôi ở đây._Khải Huy không chần chừ ôm lấy thân thể kia vào lòng.
Cảm nhận được từng hồi run rẩy của thân thể Nhã Điềm, Khải Huy không tự chủ được mà càng siết càng chặt. Chỉ biết Nhã Điềm có chút an ổn nhắm nghiền mắt lại lần nữa.
” Cạch”
Tiếng cửa khô khốc mở ra cũng không làm cho hai con người trên giường bệnh giật mình. Trong khi đó ba người đứng ngoài cửa trừng mắt kinh ngạc, ba người có cảm xúc vô cùng phức tạp. Thục Đoan nhíu mày một chút khóe môi co giật, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng được. Anh Trúc mở to mắt nhìn hai con người kia đang ôm lấy nhau mà giận đến nổi gân xanh đầy mặt, hai người họ là đang làm cái gì đây. Ban ngày ban mặt không biết xấu hổ.
Anh Trúc một bộ dạng khinh bỉ nhìn Nhã Điềm cũng không cần biết đến Nhã Điềm đang sốt, nóng lạnh thất thường, toàn thân run rẩy.
Tuấn Nguyên nắm chặt tay, cơn giận khó kìm nén. Chuyện cậu ta thấy không thể chấp nhận được.
Thục Đoan còn định đóng cửa đi ra ngoài, không biết từ phía sau Tuấn Nguyên đã tiến vào. Một bước lại một bước nhanh như chớp bước tới bên giường.
– Bỉ ổi cậu dám lợi dụng lúc Nhã Điềm không tỉnh táo._ánh mắt hằn tia giận dữ Tuấn Nguyên trừng mắt nhìn Khải Huy.
– Lợi dụng?_Khải Huy nhíu mày nhưng tay vẫn ôm chặt Nhã Điềm không có ý buông ra.
Cậu ta thấy chỗ nào hắn đang lợi dụng Nhã Điềm, hắn là đang chăm sóc nó một bước cũng không muốn rời nó.
– Còn nói không phải, cậu mau buông Nhã Điềm ra nếu không đừng trách tôi._Tuấn Nguyên nắm tay thành quyền.
– Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi. Tôi muốn chăm sóc hay ở bên cạnh Nhã Điềm như thế nào là quyền của tôi._Khải Huy tuy nói vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt Nhã Điềm xuống, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình trùm lên người nó.
Tuấn Nguyên tức giận run người khi thấy hành động săn sóc của Khải Huy dành cho Nhã Điềm.
Khải Huy chỉnh lại áo khoác trên người Nhã Điềm, hắn thở dài một cái cũng không có tức giận vì bị phá rối. Thái độ có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Tuấn Nguyên.
– Nhã Điềm cần yên tĩnh mọi người ra ngoài đi._Khải Huy nhẹ nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn Nhã Điềm không có biểu hiện rời đi.
Hắn đây là thái độ gì, hắn lấy tư cách gì để đuổi người khác ra ngoài, hắn lấy tư cách gì tự cho mình cái quyền được ở lại bên cạnh Nhã Điềm?
” Bốp”
Không biết chuyện gì chỉ thấy Khải Huy mất đà ngã xuống mặt sàn, khóe miệng rỉ máu.
– Cậu điên rồi sao?_Anh Trúc hốt hoảng chạy trừng mắt giận dữ nhìn Tuấn Nguyên, lại đến đỡ lấy Khải Huy nhưng lại bị hắn mạnh bạo hất tay ra.
Con mắt đen kia hằn tia giận dữ nhưng vẫn tao nhã đứng dậy, đưa tay quệt đi giọt máu nơi khóe miệng cười nhạt. Cậu ta là đang làm gì, ghen sao? Ghen với hắn nhưng không làm gì được nên ra tay như vậy sao?
– Cậu ta lấy quyền gì không cho người khác ở bên cạnh Nhã Điềm?_Tuấn Nguyên hừ lạnh bước đến bên giường.
– Lấy quyền cậu ấy là người tôi yêu, tôi không muốn một người như cậu lại gần cậu ấy đã nghe rõ hay chưa?_Khải Huy tức giận túm lấy cổ áo Tuấn Nguyên gằn từng tiếng cảnh cáo.
Một câu này làm cho Tuấn Nguyên càng thêm giận dữ, Anh Trúc xém chút té ngã. Cuối cùng hắn cũng thừa nhận bản thân yêu Nhã Điềm, Anh Trúc cô đây còn cơ hội sao?
– Đủ rồi! Hai người đi ra ngoài đi, ở đây có tôi rồi._Thục Đoan một bộ dạng buồn bực tách hai người con tra