Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324522

Bình chọn: 7.00/10/452 lượt.

sinh trong trường đều có thể về nhà. Những học sinh lớp mười hai thì không ai không muốn về, nhưng bất đắc dĩ vì vừa ôn thi tốt nghiệp vừa ôn thi đại học nên đa số sẽ vẫn chọn ở lại kí túc xá. Còn những học sinh lớp mười, mười một thì rủ nhau về nhà. Dĩ nhiên một ngày, hai ngày không về nhà cũng không sao nhưng nếu một tháng, hai tháng về thì vô cùng nhớ gia đình.

Sáng sớm khi sương chưa tan, mở mắt ra cũng chưa thấy tia nắng nào. Tiếng chim véo von lảnh lót trên cành cây, Nhã Điềm cùng Thục Đoan và cả Anh Trúc cũng cùng nhau chuẩn bị một chút đồ đạc rồi về nhà. Phòng cũng chỉ còn lại Khánh Vy mà thôi.

– Chị Khánh Vy không về nhà thật sao?_Nhã Điềm vừa bỏ vài quyển sách vào ba lô vừa hỏi.

Khánh Vy thở dài, bước ra ngoài nhìn trời cũng đã sáng, xem ra hôm nay khu kí túc xá cũng không còn bao nhiêu người.

– Chị còn phải ôn bài, xem ra chắc mấy tháng mới về một lần.

– Vậy chị ở một mình trong phòng nhớ khóa cửa cẩn thận.

– Được rồi, chỉ ở đây đã ba năm rồi cũng không còn xa lạ nữa.

Khánh Vy mỉm cười nhìn Nhã Điềm. Dù chỉ mới sống chung vài tháng nhưng có lẽ cô nghĩ Nhã Điềm là một cô bé có bụng dạ thiện lương lại hay lo cho người khác.

– Được rồi, Nhã Điềm nhanh một chút chắc Khải Huy đang chờ bên ngoài._Thục Đoan một bên đeo ba lô lên vai, một bên kéo tay Nhã Điềm.

– Vậy tụi em về đây, vài ngày nữa gặp lại._Nhã Điềm cười vẫy tay chào Khánh Vy.

– Vài ngày sau gặp lại_Khánh Vy cũng vẫy tay chào.

– Em cũng đi đây chị ở lại cẩn thận._Anh Trúc cũng đi theo sau.

– Tạm biệt.

Khánh Vy đứng trên hành lang nhìn theo bóng dáng ba người khuất sau cầu thang. Cô không dời mắt lại nhìn xuống dưới hướng theo cánh cổng kí túc xá nữ. Bên ngoài cổng đã thấy ba người con trai chờ bên ngoài. Đôi môi Khánh Vy khẽ nở nụ cười rồi cũng trở về phòng.

Bên ngoài, Khải Huy cùng Tần Trực cả Tuấn Nguyên đã chờ sẵn mấy người họ cùng về. Nhã Điềm cùng Thục Đoan lấy xe đạp rồi cũng cùng nhau ra về. Anh Trúc cũng cùng họ về. Khải Huy nhíu mày nhìn Nhã Điềm dắt xe đạp ra khỏi cổng.

– Tôi chẳng phải nói sẽ đưa cậu về sao, cần gì lấy xe._Khải Huy khẽ thở dài.

Nhã Điềm giật mình nhìn Khải Huy, hơi sương mờ áo dường như lãng đãng quanh người Khải Huy. Mái tóc chải rối, gương mặt lạnh tanh nhưng nhìn hắn hiện tại cũng có một vẻ đẹp gì đó mờ ảo mà Nhã Điềm không nắm bắt được, đôi con ngươi đen nhìn nó nửa như trách móc nửa như bất lực.

– Không cần, đường rất xa tôi muốn tự đạp xe về sẽ tốt hơn.

– Từ khi nào cậu biết khách sáo như vậy?

– Không phải tôi thích tự mình đạp xe hơn.

– Được rồi, không nói nữa đi thôi.

Khải Huy chần chừ một chút liền đạp xe đi trước, mọi người cũng đạp theo sau. Nhã Điềm thở nhẹ một cái giống như vừa giải quyết xong một chuyện khó khăn vậy. Nó không phải không nhớ lời hắn nói mà là không muốn làm theo mà thôi. Ngày hôm qua, trước khi tạm biệt nhau hắn đã nói sẽ chở nó về. Nó lúc đó không có đồng ý chỉ nhẹ mỉm cười nhưng đến đêm nó lại suy nghĩ mông lung. Nghĩ đến ánh mắt đầy oán giận của Anh Trúc thì nó cũng không còn muốn hắn chở về nữa.

Trong một lúc Khải Huy chưa đi bao xa đã nghe có người gọi từ xa:

– Khải Huy!_Anh Trúc chạy thêm vài bước để đến gần Khải Huy.

Khải Huy dừng xe, nhìn Anh Trúc một cách khó hiểu. Tuy vậy hắn vẫn nở nụ cười đúng lễ.

– Có chuyện gì, cậu chưa về sao? Sao còn chưa lấy xe.

– Bánh xe của tôi bị xẹp rồi cậu có thể chở tôi về được không dù sao nhà tôi cũng cùng đường._Anh Trúc tươi cười, gương mặt có chút khó xử.

Thục Đoan leo lên xe trợn mắt nhìn một màn này, khẽ thở dài xoay sang nhìn Nhã Điềm chỉ thấy nó dửng dưng làm như không nghe không thấy chuyện gì. Khóe môi Tuấn Nguyên lại nhếch lên một nụ cười. Nhã Điềm nhìn nụ cười này liền cứng người, trong hơi sương mờ ảo hình ảnh này quá giống Nam Thành.

Khải Huy hơi không tự nhiên nhưng cũng không có lí do từ chối Anh Trúc. Thật ra nếu Nhã Điềm có ngồi dù gặp tình trạng này nó cũng sẽ nhường chỗ cho Anh Trúc. Khải Huy gật đầu đồng ý lại ngoảnh mặt đi nơi khác. Liếc nhìn Nhã Điềm chỉ thấy nó nhìn hắn một cái rồi cũng đạp xe đi không nói gì nữa, bên cạnh còn có Tuấn Nguyên. Ánh mắt Khải Huy thoáng hiện một tia ảm đạm không nói nên lời.

Anh Trúc cong môi cười ngồi trên xe Khải Huy, đưa tay nắm vạt áo hai bên eo Khải Huy. Khải Huy cứng đờ người bảo bỏ ra cũng không được mà để yên như vậy cũng không xong. Cứ như vậy làm như không hay không biết.

Nhã Điềm với Thục Đoan, Tần Trực với Tuấn Nguyên đạp xe sóng đôi nói chuyện. Tuy vậy, vẫn có thể nhận ra Nhã Điềm không vui. Sau khi ra khỏi cổng trường, Tuấn Nguyên rẽ theo hướng khác.

– Nhã Điềm tạm biệt, vài ngày sau gặp lại._Tuấn Nguyên mỉm cười.

– Tạm biệt!_Nhã Điềm cũng vẫy tay chào.

Nhã Điềm hơi lặng người nhìn theo bóng lưng Tuấn Nguyên dần xa mới thu hồi tầm mắt. Nhã Điềm xoay người muốn đạp xe đi lại chạm phải ánh mắt u ám của Khải Huy. Nhã Điểm không rõ vì sao bản thân có cảm giác chột dạ.

– Thục Đoan, mấy ngày tới không gặp được cậu sẽ rất nhớ cậu._Tần Trực nhìn Thục Đoan ánh mắt ủy khuất.

– Bạn bè không gặp mấy ngày dĩ nhiên sẽ nhớ._Thục Đoan thờ ơ như không hiểu.


The Soda Pop