XtGem Forum catalog
Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323400

Bình chọn: 9.00/10/340 lượt.

nh tất cả để xóa đi hình ảnh của người đã ra đi, lại có hai người con trai khác dõi theo nó. Trong khi Khải Huy không ngừng dõi theo Nhã Điềm thì cũng có một cô gái không ngừng dõi theo bóng lưng hắn. Một vòng lẩn quẩn không biết phải từ đâu để gỡ nút thắt. Quan hệ của Anh Trúc cùng Nhã Điềm vẫn như vậy nhưng Nhã Điềm chợt nhận ra, Anh Trúc không còn nhìn nó bằng ánh mắt cay nghiệt nữa mà sâu trong đó tồn tại cái gì đó không cam lòng cùng buồn bã.

Chỉ khi cho đến một ngày có một sự kiện bất ngờ xảy ra mới khiến quan hệ bọn họ tốt lên. Ngày đó là một ngày cách ngày thi cuối năm học một tuần. Nhã Điềm ra ngoài tản bộ cho thoải mái sau buổi chiều tự học. Nó đi qua dãy hành lang của khu kí túc xá thì vô tình nghe được có tiếng gì đó rớt xuống. Nhã Điềm nhanh chân chạy đến. Nó thấy tập sách rơi rớt đầy sàn mà Anh Trúc đang ra sức bám lấy bức tường mặt nhăn nhó vô cùng đau đớn. Sắc mặt Anh Trúc tái nhợt đến dọa người, Nhã Điềm cũng vì vậy mà tay chân luống cuống giọng nói có phần run rẩy.

– Anh, Anh Trúc…cậu làm sao vậy?

Anh Trúc biểu hiện sự kinh ngạc khi thấy Nhã Điềm rồi trong mắt đột nhiên chuyển sang thứ gì đó không cam lòng. Cô cứng rắn mở miệng.

– Tôi không sao.

Nhã Điềm lúc này cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nó biết Anh Trúc chẳng ưa gì nó, hiện tại lại để nó bắt gặp tình trạng này của cô dĩ nhiên cô cảm thấy rất mất mặt. Tuy nhiên, Nhã Điềm không để tâm, nó càng nhìn sự xuống sắc của Anh Trúc lại không ngừng thấy cô ôm bụng thì cũng biết tình trạng này không bình thường rồi.

– Để tôi đỡ cậu đến phòng y tế, cậu như vậy rồi còn cứng rắn chịu đựng làm gì.

Anh Trúc tức giận liếc cô một cái:

– Tôi không cần cậu quan tâm đừng ở đây giả nhân, giả nghĩa.

Nhã Điềm sững sờ một lúc mới lấy lại bình tĩnh, nó không ngờ Anh Trúc lại phản ứng mạnh như vậy.

– Cậu không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi nhưng cậu không thể không quan tâm đến sức khỏe của bản thân chứ. Huống hồ cậu không khỏe thì không thể tranh Khải Huy với tôi được.

Nhã Điềm nói xong cũng cảm thấy giật mình, nó tại sao lại lôi Khải Huy vào nhỉ? Thật ra nó luôn biết vì Khải Huy cho nên Anh Trúc mới có thành kiến với nó cho nên nó muốn lấy cái này ra để khích Anh Trúc mà thôi.

Anh Trúc vừa kìm chế cơn đau dạ dày lại vì một câu này mà trợn trắng mắt nhìn Nhã Điềm. Cảm thấy trong lòng có một loạt cảm xúc dâng trào.

– Cậu…đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua. Cậu không xứng với tình yêu của Khải Huy.

Nhã Điềm nhíu mày nhìn Anh Trúc nổi giận. Nó nhợt nhạt cười giống như thừa nhận lời Anh Trúc nói là đúng.

– Tôi…không nói nữa, tôi dìu cậu đến phòng y tế.

Nhã Điềm không màng đến sự phản kháng của Anh Trúc mà đưa tay qua thắt lưng Anh Trúc đỡ cô đi. Anh Trúc rất muốn giằng co nhưng sức lực cô yếu ớt không thể làm gì khác là để Nhã Điềm đỡ. Nhã Điềm hơi khom người nhặt lên mấy quyển sách bị Anh Trúc làm rơi. Hai người chậm chạp tiến về phía phòng y tế.

Phòng y tế vừa mở cửa, cô y sĩ bên trong nhìn hai người bọn họ rồi cũng dìu Anh Trúc đến bên giường bệnh để cô nằm xuống. Cô y sĩ khám rồi truyền dịch cho Anh Trúc., cho cô uống một lần thuốc. Anh Trúc vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.

Nhã Điềm lo lắng nhìn Anh Trúc rồi đi ra hỏi thăm cô y sĩ:

– Cậu ấy có sao không cô?

Cô y sĩ nhìn Nhã Điềm mỉm cười:

– Hẳn là không sao, là bệnh cũ tái phát thôi. Chắc là do em ấy ăn uống không điều độ.

Nhã Điềm tròn mắt:

– Bệnh cũ tái phát? Cậu ấy bị bệnh gì hả cô?

– À là bệnh viêm dạ dày, cô bé này đã phát bệnh mấy lần rồi nhưng cô chưa thấy có ai đưa đến hết mỗi lần đều tự một mình đến. Cô muốn em ấy báo cho bạn bè cùng phòng nhưng em ấy kiên quyết cự tuyệt. Mỗi lần đau đều tự mình đến rồi tự mình về. Lần này không hiểu sao lại đồng ý để em đưa đến, em là bạn thân của em ấy sao?

Nhã Điềm càng thêm kinh ngạc. Anh Trúc đã phát bệnh nhiều lần như vậy nhưng không ai hay biết sao? Nhã Điềm nghĩ một lúc cũng cảm thấy không có gì lạ một người tâm tính kiêu ngạo như Anh Trúc luôn đứng trước mọi người tỏa sáng dĩ nhiên cô sẽ không để bất cứ ai bắt gặp tình cảnh yếu đuối của bản thân. Thế nhưng Nhã Điềm cảm thấy rất lạ, Anh Trúc không phải quen rất nhiều bạn sao? Tại sao đến một người bạn thân cũng không có. Nó chợt nhớ đến Lạc Huyền cùng Ngọc Ninh, hai người kia không phải rất thân với Anh Trúc sao? Nghĩ mãi cũng không ra đáp án, Nhã Điềm khẽ thở dài.

Lại nói nó và Anh Trúc mà trở thành bạn thân thì thế nào nhỉ? Thật ra tính tình của Anh Trúc cũng không tệ. Lần trước lúc nó bị trật chân không phải Anh Trúc cũng giúp đỡ đấy sao? Chứng tỏ rằng Anh Trúc chỉ vì quá yêu Khải Huy nên mới cùng nó sinh ra thành kiến nếu không tồn tại cái gọi là tình yêu kia không chừng sẽ khác.

Nghĩ như vậy Nhã Điềm mỉm cười nhìn cô y sĩ:

– Dạ, em là bạn cùng lớp cùng phòng với cậu ấy.

Cô y sĩ gật đầu:

– Cùng phòng càng tốt, em cố gắng khuyên em ấy ăn uống điều độ một chút. Nếu cứ tiếp tục không chú ý sức khỏe như vậy có ngày lại khổ.

Nhã Điềm gật đầu nhìn về phía Anh Trúc đã ngủ :

– Em biết rồi ạ, chắc là vì dạo này sắp thi cuối kì nên cậu ấy cố gắng quá sức.

Cô y sĩ thở dài một cái rồi bước ra ngoà