
thức ra đi ra sao thì cũng khó tránh khỏi bị tổn thương. Tuấn Nguyên cũng chọn cách ra đi để chữa trị vết thương lòng. Cho dù một người có khả năng chịu đựng đến đâu, họ cũng sẽ không đủ tinh thần để chứng kiến người mình yêu cùng một người khác bên nhau. Và như vậy quyết định ra đi là một quyết định đúng đắn để không làm đối phương phải khó xử.
Ngày tiễn Tuấn Nguyên đi, Nhã Điềm cố treo một nụ cười trên môi. Nó không biết phải nói gì cho phải. Nó muốn giữ cậu ở lại nhưng là lấy tư cách gì và lí do gì. Dù lí do của Tuấn Nguyên rất đúng đắn. Cậu ta chỉ nói là đi du học để mở mang kiến thức nhưng có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết thật hư trong đó.
Cả đám bạn cũng không đành lòng để Tuấn Nguyên đi. Nhưng đó là quyết định cá nhân của Tuấn Nguyên không ai có thể xen vào. Vả lại cũng chẳng ai có thể nói rằng ở lại sẽ có tương lai hơn việc tu nghiệp ở nước ngoài.
– Cậu đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé._Nhã Điềm miễn cưỡng cười.
Tuấn Nguyên mỉm cười :
– Chắc chắn rồi, không chừng tôi sẽ tìm được một nửa giúp tôi lo lắng hộ tôi.
Nhã Điềm phì cười:
– Nếu vậy tôi phải mừng thay cậu rồi.
– Vậy chờ thư hồi âm của tôi đi.
– Được, tôi đây mỏi mắt mong chờ rồi.
Khải Huy ở một bên cũng khẽ cười :
– Tôi cũng sẽ hằng ngày cầu nguyện thay cậu để cô gái kia nhanh chóng xuất hiện.
Cả đám bạn nhìn Khải Huy như muốn hỏi « Cậu tốt bụng như vậy sao ? »
Khải Huy ngượng ngùng sờ mũi rồi xem như không thấy. Tuấn Nguyên nhướng mày :
– Phải không? Vậy tôi càng không để cho cậu được như ý.
Trong lúc này người ta dường như thấy được một loại sóng điện từ nào đó trong ánh mắt hai người phóng ra. Thục Đoan liếc mắt khinh thường hai người bọn họ :
– Hai cậu đừng quyến luyến mà liếc mắt đưa tình như thế, hai cậu như vậy không cảm thấy có lỗi với Nhã Điềm à?
Tần Trực cũng rất biết điều hùa theo :
– Ha ha hai người có gian tình phải không?
Hai người trong cuộc nghe được câu này liền trừng mắt nhìn Tần Trực. Nhã Điềm lại vì câu nói của Thục Đoan mà đỏ mặt. Tuấn Nguyên cùng Khải Huy nhớ đến hai chữ « gian tình » liền đồng loạt rùng mình. Cả đám đứng trong sân bay lại cười rộ lên.
Bỗng từ trong đám đông chạy đến một người, hơi thở có chút gấp gáp. Trên tay còn cầm một hộp quà.
– May quá còn kịp tặng cậu quà chia tay. Tặng cậu, chúc cậu thượng lộ bình an.
Mọi người đồng loạt dùng một ánh mắt mờ ám nhìn Anh Trúc cùng Tuấn Nguyên. Tuấn Nguyên cũng sững sờ nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy.
– Cảm ơn cậu !
Anh Trúc lại sợ mọi người hiểu lầm cho nên vội xua tay giải thích.
– Các cậu đừng nghĩ lung tung, chúng mình chẳng có gì đâu.
Một đám người gật đầu làm như đã hiểu nhưng nét mặt ai cũng cố nhịn cười đến co rút. Cái này gọi là càng giải thích thì người ta càng không tin.
– Bọn mình đâu có nghĩ gì là cậu suy nghĩ quá nhiều thôi.
Anh Trúc không biết phải làm gì để khỏi xấu hổ chỉ đành cười gượng cho qua. Tần Trực lại không biết tình thế lại bổ sung một câu :
– Tôi thấy Khải Huy không cần cầu nguyện nữa có người xuất hiện rồi.
Mọi người ăn ý gật đầu tán thành. Tuấn Nguyên trừng mắt :
– Vớ vẩn.
Anh Trúc ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Vì cô đến sau cho nên không nghe được đoạn hội thoại trước đó của bọn họ. Tuấn Nguyên cũng như có như không đưa mắt nhìn Anh Trúc nhưng sau đó ho khan vài tiếng cho qua. Tất cả mọi người đều mỉm cười.
Giờ lên máy bay cuối cùng cũng đến. Lúc tạm biệt cũng đến. Tuấn Nguyên có chút tiếc nuối nhưng đây là lựa chọn của cậu ta cho nên cậu ta sẽ không hối hận. Nhân lúc mọi người còn đang nói cười Tuấn Nguyên liền kéo Nhã Điềm ôm một cái. Nhã Điềm giật mình không kip phản ứng. Tất cả mọi người cũng sững sờ. Đến khi Nhã Điềm kịp phản ứng muốn đẩy cậu ta ra thì lại nghe cậu ta thì thầm :
– Tôi đi rồi không lẽ một cái ôm cậu cũng keo kiệt? Mặt Khải Huy ghen rất đặc biệt tôi muốn nhìn thêm một chút, cậu xem như tặng tôi món quà đi.
Nhã Điềm dở khóc dở cười không biết nên làm sao cho phải. Tuấn Nguyên mỉm cười nhìn khuôn mặt tối sầm của Khải Huy, cậu ta cảm thấy rất thành tựu.
– Được rồi tôi đi đây, nếu có cơ hội sẽ gặp lại.
Nhã Điềm mỉm cười vẫy tay chào cậu ta. Nhìn cậu ta dần khuất trong lòng vừa sinh ra cảm giác nhẹ nhõm lẫn mất mác. Khải Huy bỗng sinh ra cảm giác như mất đi thứ gì. Dù hắn chưa bao giờ thích Tuấn Nguyên nhưng đó là về mặt tranh giành tình cảm mà thôi. Còn về những mặt khác Tuấn Nguyên vẫn không để người ta chê ở điểm nào. Hơn nữa cậu ta còn từng quan tâm Nhã Điềm trong thời gian không có mặt hắn. Cho nên cảm xúc của Khải Huy dành cho Tuấn Nguyên rất phức tạp. Hắn còn nhớ đột nhiên Tuấn Nguyên hẹn gặp hắn. Chỉ đơn giản là nói cậu ta buông tay, hắn có cảm giác không tin nhưng lại nghe cậu ta đi du học cho nên cũng không biết phải nói gì. Hắn cũng chẳng có thói quen cười trên nỗi đau của người khác. Yêu là quyền tự do của mỗi người, chẳng có ai đúng và cũng chẳng có ai sai chỉ có yêu hoặc không yêu mà thôi.
Mọi người rời sân bay ra về, trên mặt ai nấy cũng sinh ra một loại cảm giác buồn bã. Nét mặt thất vọng của Anh Trúc là rõ ràng nhất. Nhưng trong số họ chẳng ai dám an ủi, vì biết đ