
ối tượng chị thầm mến một chút cũng không để ý tới, hơn nữa anh ta vừa khéo lại là ba của con trai em, một lòng biểu hiện tình phụ tử với con trai em. Thân là mẹ nó, em không thể không vì quyền lợi của con mình, nên chị tha thứ cho sự ích kỉ của em lần này nha chị.
“Em đang nghĩ gì, đang cười gì?”. Dịch Ngạo Dương tò mò hỏi.
“Cái gì? Tôi đang cười sao?”. Cô lập tức đưa tay lên sờ sờ mặt, bộ dáng như bị dọa. Cô thật sự đang cười sao? Rất không nên!
“Em vừa nghĩ gì?”. Anh nhìn cẩn thận biểu tình trên mặt cô.
“Không có gì”. Cô không muốn trả lời.
“Thu Phong……”.
“Làm chi, chẳng lẽ tôi không thể có bí mật nhỏ cho riêng mình à?”.
Cô đã nói như vậy, anh còn truy hỏi nữa sẽ khó coi. “Em còn chưa trả lời anh, cái câu ‘không có giới hạn’ vừa rồi là ý gì?”. Anh trở lại vấn đề chính, nhắc nhở.
“Anh chắc không biết chị Bội Phi từng thầm mến anh vài năm rồi, gặp lại anh, phát hiện sức hấp dẫn của anh không hề giảm so với năm đó, cho nên lại yêu anh lần nữa, cũng quyết định sẽ chủ động theo đuổi anh? Đây chính là ý của ‘không có giới hạn’”. Cô thốt lên sự tình thật.
Dịch Ngạo Dương ngạc nhiên nhìn cô, lập tức nhăn mặt nhăn mày. “Em nói giỡn với anh hả?”.
“Tôi mắc mớ gì phải nói giỡn mấy loại chuyện này với anh?”.
Anh nghiêm túc nhìn cô, như đang tra xét trong lời nói của cô có mấy phần thành thật. Nhưng đột nhiên, vẻ mặt của anh trở nên đăm chiêu, tiếp theo bừng tỉnh, khóe miệng cong lên quỷ dị, trong mắt lấp lánh tràn ngập hạnh phúc.
“Cuối cùng anh cũng biết em vừa cười cái gì”.
Cô cứng đờ cả người trừng anh.
“Em cười vì em thật cao hứng anh không có hứng thú với phụ nữ khác, đúng hay không?”. Anh nhếch miệng nói, còn rất khoái trá mà cười nhẹ ra tiếng.
Đồ Thu Phong không trừng anh, không thèm nhắc lại.
♥
Vì cô không mở miệng nói chuyện nữa, nên Dịch Ngạo Dương trả tiền bữa ăn xong, liền mang cô rời khỏi nhà hàng. Như biết cô cần im lặng suy nghĩ, anh không có ý định đánh vỡ trầm tĩnh, chỉ không ngừng nhìn cô với ánh mắt ôn nhu, cũng vươn tay chạm khẽ vào cô, để cô hiểu anh đang ở bên cạnh cô.
Chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng làm cô phát hiện mình vẫn đang yêu anh, mà cô rõ ràng biết, nếu tương lai ngày nào anh cũng anh cũng dịu dàng ở bên cô như hôm nay, cô sẽ càng ngày càng yêu anh, thẳng đến khi vạn kiếp bất phục mới thôi, giống cô của ngày xưa.
Giấy khế ước Đông Nhan, Hạ Mĩ và cô vắt óc viết ra thực sự đảm bảo quyền giám hộ con của cô, cũng như cuộc sống tương lai của hai mẹ con, nhưng không bảo vệ được lòng cô. Các cô đã quên tính đến khả năng chuyện này trở thành một hồi hư tình giả ý, lòng cô rơi vào tay bên địch thì biết làm sao đây?
Xe đột nhiên tiến vào không gian âm u, cô mờ mịt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện anh đã ngừng xe lại, ở đây hình như là gara.
“Anh làm gì vậy?”. Cô cứ nghĩ anh sẽ đưa mình về nhà.
“Nhà của anh, cũng là nhà của em trong tương lai”. Anh xuống xe mở cửa cho cô. “Đến đây”. Anh vươn tay.
Đồ Thu Phong do dự nhìn anh, một chút phản ứng cũng không có.
“Thu Phong?”. Anh gọi.
“Vì sao anh muốn dẫn tôi đến đây?”. Cô nghi ngờ.
“Vì anh muốn cho em nhìn căn nhà trước, nếu em không thích nơi này, anh mới có thời gian chuẩn bị nhà mới cho chúng ta trước khi kết hôn”. Anh thành thật nói.
Cô nhìn anh, ý nghĩ bi quan lúc trước vẫn đặt nặng trong lòng, trôi xuống dưới. “Chúng ta sẽ kết hôn sao?”.
“Đương nhiên nhất định sẽ”. Anh không hề do dự trả lời.
Thấy vẻ mặt anh thành thật và kiên định, cô vẫn do dự một lúc sau, mới nắm lấy tay anh, để anh dìu mình xuống xe.
Anh đóng cửa xe dắt tay cô ra khỏi gara, lúc này mặt trời chiếu sáng khắp nơi, mặt cỏ xanh mượt ánh vào mi mắt, trước sân nhà có hoa, có cây, có hàng rào màu tráng vây xung quanh, còn có xích đu để ngồi.
Cảnh trước mắt như một bức họa cảnh sắc tuyệt đẹp, làm tâm tình đang u ám của cô sáng ngời lên. Cô xoay người thấy căn nhà lớn màu trắng, không khỏi kêu lên một tiếng than sợ hãi.
Chỗ này thật đẹp, chẳng lẽ nhà anh ta là nơi dùng để quay phim thần tượng sao?
“Đến đây, chúng ta vào nhà”.
Dịch Ngạo Dương dắt cô xuyên qua con đường dựng bằng mấy thanh gỗ màu trắng*, hành lang rũ những dây leo xanh biếc đi vào cửa trước của căn nhà, dùng khóa điện tử cô chừa từng thấy qua mở cửa, đưa cô vào trong phòng.
Phòng trong không làm người ta sững sờ vì vẻ đẹp giống bên ngoài, mặc dù có đồ điện, sàn phòng khách còn trải thảm, nhưng vẫn khiến người ta thấy lạnh lùng trống rỗng, Đồ Thu Phong hơi thất vọng một chút.
“Hồi trước cũng chỉ có mình anh ở, nên đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, rất đơn giản. Bất quá điểm ấy em không cần lo lắng, chờ chúng ta kết hôn xong, đồ đạc trong phòng sẽ trang hoàng đầy đủ”. Như biết cô đang nghĩ gì, anh mở miệng nói với cô. “Đương nhiên, phải chờ em quyết định xem có muốn ở trong căn nhà này không đã. Đến đây đi, anh dẫn em đi xung quanh nhìn”.
Xuyên qua phòng khách rộng, anh đưa cô đến phòng bếp liền ngay đó, cô nhiệt liệt khen ngợi và thưởng thức tài nghệ của kiến trúc sư. Phòng bếp có ba gian, thiết bị đầy đủ lại mới mẻ độc đáo, nhưng hoàn toàn chưa được sử dụng qua. Bước lên tầ