pacman, rainbows, and roller s
Tôi và hắn ta

Tôi và hắn ta

Tác giả: Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321282

Bình chọn: 8.00/10/128 lượt.



Tôi và thằng quỷ ấy có mối quan hệ vô cùng lằng nhằng và nhắn nhít.

Nhưng chẳng hiểu số phận nó ghét tôi đến thế nào mà lại đá tôi một phát, làm tôi dính luôn với thằng quỷ chết tiệt ấy.

Số trời khó đoán, oan gia ngõ hẹp, càng ghét nhau thì lại càng dễ có duyên phận với nhau, thế nên, tôi thật muốn đập đầu mình vào gối chết đi cho rồi. Nhưng có nhiều cái cũng ngộ làm sao, thằng quỷ ấy…..



SỢI DÂY SỐ 1

TÔI VÀ HẮN TA

Wanning: nếu các tềnh iêu đọc thấy hay mà không cmt hay vote là tớ sẽ tiêu diệt hết các cậu bằng sức mạnh của hội CB (cặn bã) nhà tớ đấy :”) Nghiêm túc đấy ==”

***************************************

SỢI DÂY SỐ 1

Tôi không phải là người Sài Gòn.

Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường vui vẻ ở một nơi xa lắm, xa Sài Gòn lắm. Cuộc sống của tôi ở nơi đấy cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có đầy sự ăn và ngủ mà thôi.

Đến một ngày đẹp trời nọ, bố tôi bảo rằng: “Hình như mốt bây giờ đang là chuyển về Sài Gòn đấy, nhà mình cũng chuyển theo cho xôm đi”. Lúc ấy, tôi tưởng bố chỉ đùa, hùa theo mẹ tôi cười khinh bỉ. Ai dè, ba tháng sau, nhà tôi chuyển thật. Đúng là bố tôi không thích đùa, hoặc có lẽ bố không thích bị mẹ khinh như thế nên quyết tâm chuyển nhà để giữ lại chút hình ảnh người đàn ông trụ cột trong lòng mọi người.

Ngày tôi đi, thằng nhóc hàng xóm nhà tôi – kẻ vô cùng thân thiết với tôi – khóc như điên. Tôi khinh! Là con trai, ai lại khóc trước mặt con gái bao giờ. Đồ mít ướt.

Thế là tôi đi, đi khỏi cái nơi mà tôi đã sinh ra và sống được mười một năm ấy và đến với một nơi hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng: Sài Gòn. SỢI DÂY SỐ 2SỢI DÂY SỐ 2Vào Sài Gòn rồi, tôi mới thấy ghét nó.Nóng…Nóng không chịu nổi…Nóng chết mất thôi…Thế nhưng, Sài Gòn lại rất đông vui, rất nhộn nhịp, giờ nào cũng có người chạy lăng xăng ngoài đường. Mà tôi thì thích những nơi lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Vậy nên, tôi đành cho nó một điểm cộng vậy.…Bố tôi xin cho tôi vào học trường X – một trường vô danh của quận 1. Từ nhà tôi đến trường có lẽ cũng là khá xa nhưng do mẹ tôi tốt tính, ngày nào cũng đèo tôi đến trường.Ở trường cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi trông cũng chẳng đặc biệt gì nên không có ai đặc biệt để ý đến tôi cả. Chỉ có điều, tôi nhớ thằng bạn hàng xóm của tôi quá.Nhà hắn cạnh nhà tôi, nhà đối diện nhà tôi cũng là nhà hắn luôn. Hắn là con nhà giàu, tôi cũng là con nhà giàu, chỉ có điều kém hơn nhà hắn một ít. Tôi từng rất ghét, rất ghét cái tính nhõng nhẽo, mít ướt của hắn. Thật ra thì đối với người khác, hắn rất lì lợm, rất đáng ghét thế nhưng đối với tôi, hắn lại tỏ vẻ chẳng khác gì cô em gái bé bỏng cần được nuông chiều. Hắn đúng là đồ bệnh hoạn mà.Tôi chẳng nhớ lần đầu tiên gặp hắn thế nào, lúc ấy trông hắn ra sao vì nhà chúng tôi vốn chơi thân từ thuở tôi còn chưa ra đời. Thế nên, chúng tôi nghiễm nhiên trở thành hàng xóm ngay từ khi chúng tôi còn ở trong bụng mẹ. Tôi thì quậy phá như đứa con trai, hắn thì mít ướt như thằng con gái mà chúng tôi lại sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nên mẹ tôi nghiêm túc cho rằng, cá tính chúng tôi đã bị tráo đổi.Tôi khinh!!!Hắn đàn bà thế kia, làm sao xứng được tráo đổi tính cách với tôi chứ, tôi mạnh mẽ thế này kia mà.Tóm lại, tôi và hắn rất thân thiết. Tôi là chị, còn hắn là em. SỢI DÂY SỐ 3 SỢI DÂY SỐ 3Dù cho hoài niệm của tôi có nhiều đến bao nhiêu, thời gian vẫn cứ thờ ơ trôi qua.Thoáng chốc, tôi đã vào cấp ba.Thật sự thì tôi không hiểu cái trường hạng bét của tôi dạy kiểu gì mà cuối cùng, tôi lại đậu vào một cái trường ưu tú ở quận 1. Lũ bạn tôi thi chung vào trường này không nhiều, có lẽ vì điểm thi vào quá cao. Nói tóm lại thì chắc là do tôi giỏi đấy, ha ha ha!!!!!!!!!!!!!…Ngày tôi vào làm hồ sơ nhập học chung với mẹ, tôi có gặp vài người bạn cũ. Tất cả chúng tôi đều bị phân vào những lớp khác nhau, kẻ lớp chuyên, người lớp thường, còn tôi, tôi học lớp chọn.Vâng, vẫn là một mình một cõi.Lớp học mới của tôi cũng khá đông, năm mươi người. Với cá tính dễ hòa nhập của mình, tôi nhanh chóng kết thêm nhiều bạn mới. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa có bạn thân. Kể ra cũng hay thật vì cứ nhắc đến hai từ “bạn thân” là tôi lại nghĩ ngay đến thằng nhóc hàng xóm mít ướt láo lếu của mình.Đúng là thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà tôi đã mười lăm tuổi, học lớp mười.Một ngày đẹp trời nọ, bố tôi đi họp phụ huynh cho tôi. Lúc về, thay vì ngồi chém gió về chuyện học hành của tôi như tôi tưởng, ông lại mở chuyên mục kể chuyện xưa cho tôi nghe. Chuyện là thế này:Ngày bố tôi còn bé, bố tôi có một ông bạn hàng xóm rất thân, thân còn hơn cả tôi và “mít ướt” nữa. Họ học chung một lớp, ngồi chung một bàn, ở chung một khu, v.v… tóm lại là vô cùng thân thiết như đã nói ở trên. Sau đó thì bố tôi kể đến khi ông thi đại học, ông đậu một trường ở nơi mà tôi sinh ra còn bạn bố tôi thì lại vào Sài Gòn lập nghiệp sớm. Thật ra, bạn bố tôi cũng liều thật, một thân một mình lặn lội vào nơi đất khách quê người để bắt đầu một cuộc sống mới cho bản thân. Họ chia tay và không bao giờ gặp lại nữa. Hết truyện.“Cho đến ngày hôm na