Disneyland 1972 Love the old s
Tôi và hắn ta

Tôi và hắn ta

Tác giả: Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321352

Bình chọn: 8.00/10/135 lượt.

vật nam sẽ biết được chuyện của nhân vật nữ, rồi cũng tiếp bước con đường lụy vì tình. Vân vân…Còn tôi, tôi quyết định dùng cách mà tôi cảm thấy ổn nhất để giải quyết việc này, đó là nói thật. Tôi sẽ nói với bố mẹ, với Thái Trinh rằng tôi đã nhớ hết tất cả, nói với họ rằng có lẽ thời gian của tôi còn lại cũng chẳng bao nhiêu. Như vậy, tôi và tất cả mọi người đều có thể thẳng thắn mà trải qua những ngày còn lại của cuộc đời tôi. Tôi nghĩ vậy.…Tôi chọn thời điểm nói với Thái Trinh cái phát hiện ấy của mình là vào lúc chúng tôi chia tay ở bến xe miền Đông. Vì sau đó, cả tôi và cậu ấy đều có một khoảng thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ xem có nên làm chuyện gì nông nỗi hay không.Làm nhân vật nữ chính bệnh tật thật vất vả.……Thật ra tôi đã có một chuyến đi rất “ngọt ngào” với Thái Trinh. Tôi ngồi chung với cậu ấy suốt cuộc hành trình “dán mông vào ghế” dài 8 tiếng đồng hồ. Hôm ấy, Thái Trinh đột nhiên để quên chiếc mp3 – vật bất ly thân của cậu ấy – trong chiếc va li được gửi dưới gầm xe. Thế là, lần đầu tiên trong chuỗi những ngày xui xẻo chúng tôi quen biết, cậu ấy “nằng nặc” “nài nỉ” tôi cho nghe nhạc chung. Tôi ngất! Tôi chỉ thích cái hình tượng bá đạo, láo toét của cậu ấy hằng ngày thôi.Tuy nói vậy nhưng trong lòng tôi thì ngại như điên vì lúc đấy trông cậu ấy vô cùng đáng yêu. Thôi đành chịu vậy, yêu rồi thì ai mà chả điên loạn như nhau, huống chi, chúng tôi vốn đã điên từ trước rồi =.=”…Trải qua 8 tiếng đồng hồ vật vã vì đau tim, chúng tôi cũng đến nơi. Khi xuống xe, Thái Trinh rất nhiệt tình xách hành lí cho tôi, làm mẹ tôi cứ khen cậu ấy không ngừng nghỉ. Tôi thở dài. Nhìn cậu ấy vậy chứ không phải vậy đâu mẹ ơi!!!!!!!!Và cuối cùng, cái thời khắc quan trọng đã đến, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết cái tin sẽ làm thay đổi nhiều thứ trong cuộc đời cậu ấy – nếu đối với cậu ấy, tôi đủ quan trọng.Tôi nói: “Này, tôi nói cho cậu biết một bí mật rất rất khủng khiếp mà có thể nó sẽ khiến cậu phải buồn dài dài đấy”.Thái Trinh nheo mắt nhìn tôi: “Đừng nói cậu là les đấy nhá”.Khóe mắt co giật, tôi kịch liệt cho rằng việc để cái tên này lụy vì tình rồi sống trong đau khổ cũng không hẳn là kết thúc tệ. Nhưng nghĩ lại, tôi không thể vì thù hận cá nhân mà đánh mất phẩm chất nhân vật chính được. Thế là tôi bèn cắn răng nói, nói cho cậu ấy biết hết tất cả những điều cậu ấy cần biết, cần hiểu. Sau khi nói xong, tôi thật sự nghĩ mình không thể chịu đựng được tiếp nếu nhìn thấy biểu hiện của Thái Trinh. Thế là tôi quay lưng lại với cậu ấy, đi thẳng một mạch đến chỗ xe của ba mẹ mình đang đậu sẵn ở cách đó không xa.Việc Thái Trinh nghĩ thế nào là chuyện rất quan trọng với tôi. Tôi vừa hy vọng cậu ấy sẽ bảo vệ bản thân mình, kết thúc với tôi vừa mong cậu ấy sẽ học hỏi các nhân vật chính trong các câu chuyện buồn khác.Nhưng Thái Trinh là Thái Trinh, cậu ấy là cái tên mặt dày nhất hành tinh này. Tôi chưa từng gặp bất kì ai có nhiều nghị lực, kiên trì như cậu ấy. Như các bạn biết rồi đấy, tôi là một con người rất mực tồi tệ và bệnh hoạn. Thế nhưng, đối với người đã thẳng thừng quên hẳn cậu ấy hai lần là tôi đây, cậu ấy vẫn luôn giữ cái bản tính mặt dày ấy, xây dựng lại những kí ức giữa chúng tôi từ con số không. Vậy nên, tôi rất muốn biết rốt cuộc cậu ấy sẽ phản ứng thế nào đối với chuyện này. Liệu đây có phải là giới hạn cuối cùng của những gì cậu ấy đã dành cho tôi? Mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều nếu tôi lại có thể có cơ hội để quên đi cậu ấy lần nữa, để cậu ấy và tôi lại có thêm điều gì đó mới mẻ lại từ đầu.Tuy nhiên, tôi không thể.Thậm chí là cơ hội để hỏi Thái Trinh: “Cậu nghĩ thế nào?”, tôi cũng không có.Vì ngay sau ngày hôm ấy, tôi lại ốm.Lần này, đầu của tôi thật sự rất đau, đau đến ngất đi, tỉnh lại vài lần. Tôi nói với bố mẹ: “Đừng gọi Thái Trinh nhé, con không muốn sau này sẽ bị cậu ta sỉ nhục là đồ mít ướt đâu”. Thấy họ khóc, tôi cứ nghĩ là họ sẽ làm vậy. Ai dè, tôi mới nhập viện được một lúc thì Thái Trinh cũng lao vào phòng bệnh nhân với tốc độ kinh hồn.Giờ thì tôi đủ hạnh phúc rồi đấy.Bố mẹ tôi đi nói chuyện với bác sĩ, để tôi ở lại một mình cùng Thái Trinh trong tình trạng dây nối đầy người. Haizzz, đầu của tôi đau quá.Thái Trinh từ lúc bố mẹ tôi đi chỉ có im lặng nhìn tôi, rồi nhìn tôi im lặng mà thôi. Tôi cười nói: “Thấy chưa, tôi đã nói rồi, ai biểu cậu không tin”.Cậu ấy không nói gì.Tôi đành nói tiếp: “Này, cậu không tranh thủ nói chuyện với tôi vài câu cuối cùng à?”.Lúc này, Thái Trinh mới yếu ớt nói: “Tôi ghét nhất là những đứa nói nhiều”.Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy.“Nhưng cuối cùng, tôi lại phải dính với một đứa con gái nói nhiều còn hơn bạn thân của bố tôi”.Khóe mắt tôi co giật: “Ý cậu là tôi nói nhiều hơn bố tôi đấy à?”.Cậu ấy nói tiếp: “Đành chịu thôi, mối quan hệ giữa tụi mình quá lằng nhằng, có dùng kéo cũng chẳng cắt đứt được”.Tôi cười, nghĩ rằng cậu ấy nói không sai. Cậu ấy là bạn thân của thằng nhóc em sinh đôi kết nghĩa của tôi, là cậu bạn ngồi sau lưng tôi bốn năm, là con trai của người bạn thân chí cốt của bố tôi, là người thích tôi, cũng là người tôi thích. Mối quan hệ phức tạp thật.“Cứ tưởng như vậy t