Pair of Vintage Old School Fru
Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tác giả: Kiều Mạt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326754

Bình chọn: 7.00/10/675 lượt.

hể mang đến cho anh kinh ngạc như thế nào nữa.

Cung Thiên Kích vào lúc này, mới được quản gia chậm rãi đỡ xuống lầu.

“Ông nội, buổi sáng tốt lành!” Cung Hình Dực thăm hỏi ông.

“Chào buổi sáng! Kỳ Kỳ cùng Tâm Dao đâu?” Cung Thiên Kích không thấy hai người bọn họ liền hỏi.

“Ông nội, chúng cháu ở đây!”

“Ông cố, chúng cháu ở đây!” Hai người đều đồng thời nói, đồng thời kết thúc câu nói!

Kỳ Kỳ còn nhiều hơn một chữ, bọn họ làm sao làm được? (Kỳ Kỳ gọi ông cố là tằng tổ phụ, Tâm Dao gọi gia gia)

Ôi trời ơi!!! Cung Hình Dực sắp không chịu nổi hai nguời bọn họ nữa rồi.

“Buổi sáng khỏe!”

“Buổi sáng khỏe!” Hai người cùng nhau chào hỏi!

“Tốt! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!” Cung Thiên Kích mỉm cười nói.

Đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống, thấy tiểu Đào kinh ngạc há to mồm, mà thái độ của Cung Hình Dực hình như cũng có chút kỳ quái.

“Bọn họ sao vậy?” Ông hỏi Tống tâm Dao cùng Kỳ Kỳ.

“Không biết!”

“Không biết!” Hai người đồng thời trả lời, ngay cả động tác lắc đầu cũng đều giống nhau như đúc.

“Ồ!” Hình như Cung Thiên Kích còn chưa phát hiện.

Chờ người mang bữa sáng lên, sau khi ăn sáng xong, Cung Hình Dực mới lên lầu lấy hành lý của Tống Tâm Dao xuống , để cho tài xế lái xe từ trong nhà để xe ra ngoài, nói: “Anh đưa bọn em về nhà mẹ đẻ.”

Bọn họ còn chưa có đính hôn, hơn nữa hôn sự của anh và Cao Cầm Nhã còn chưa được giải trừ, hiện tại không thể để truyền thông biết chuyện anh muốn cùng Tống tâm Dao kết hôn, như vậy chỉ mang đến nhiều phiền toái hơn cho anh.

Đợi sau khi giải quyết tốt chuyện của Cao Cầm Nhã xong, chờ yên ổn một chút, sẽ đính hôn cùng Tống Tâm Dao, tiếp nữa là kết hôn.

Chỉ là, ngược lại anh hi vọng, chuyện giải trừ hôn ước của anh với Cao Cầm Nhã có thể mau mau yên bình trở lại.

Có lẽ, có thể làm ra một chút chuyện gì đó đem tin tức đó đè ép xuống nhưng chỉ sợ là không được.

Xe từ từ di chuyển, Tống tâm Dao càng thêm khẩn trương. Đến lúc nhìn thấy cha mẹ, cô phải làm thế nào để có thể đối mặt với bọn họ?

Muốn làm thế nào để giải thích với bọn họ chuyện của Kỳ Kỳ?

Cô vẫn không nghĩ ra được phải làm thế nào để đối mặt cha mẹ?

Nhưng là, bây giờ phải đi về thăm họ rồi, cô đã rời đi mấy năm, cũng không biết cha mẹ sinh hoạt như thế nào, mặc dù cách một đoạn thời gian, cô đều sẽ gửi về cho bọn họ một phong thư. Nhưng, cô vẫn luôn không dám cho bọn họ biết một chút tin tức nào về nơi ở của cô. Cũng không dám để cho bọn họ biết chuyện cô sinh hạ Kỳ Kỳ.

Nếu để cho bọn họ biết, cha cô nhất định sẽ bị cô làm cho tức chết .

Tống gia bọn họ là gia đình sống rất minh bạch, nhưng , cô lại không có tiền đồ như vậy.

Nhìn thấy đã sắp tới gần nhà, cô lại càng thêm khẩn trương. Kỳ Kỳ hình như cảm thấy Tống Tâm Dao đang khẩn trương, liền bò vào trong ngực cô, nắm lấy tay của cô. Nói: “Mẹ, Kỳ Kỳ sẽ ở bên cạnh mẹ!”

Cảm giác được con trai thân thiết an ủi, trên mặt Tống Tâm Dao, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Thấy cô cười, Kỳ Kỳ cũng đã có chút an tâm, kể từ sau khi ra khỏi Cung gia, Tống Tâm Dao vẫn bày ra bộ mặt khổ qua. Cậu biết, mẹ là đang lo lắng, mẹ lo lắng, không biết phải đối mặt ông ngoại cùng bà ngoại thế nào.

Mà hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng về, coi như bọn họ hôm nay không trở về, ngày mai, ngày kia thì sao? Coi như nhiều ngày hơn nữa, bọn họ vẫn phải trở về thăm ông ngoại và bà ngoại.

Nó vẫn luôn muốn gặp ông ngoại và bà ngoại một lần, nhưng, mẹ vẫn luôn lo lắng.

Xe dừng lại ở cửa nhà họTống. Đây là ngôi nhà Tống Tâm Dao không hề quay lại bốn năm qua tất cả mọi thứ ở đây vẫn không hề thay đổi. Nhưng, người đã không còn được như lúc trước nữa.

Cha mẹ của Tống Tâm Dao, hình như biết, hôm nay cô sẽ trở về, cùng nhau đứng ở cạnh cửa chờ cô.

Nhìn thấy mái tóc đã bạc một nửa của cha mẹ, Tống Tâm Dao thật rất khổ sở. Mở cửa xe, đi xuống, từng bước một đi tới chỗ cha mẹ cô.

Cô chỉ cảm thấy, vào lúc này chân của mình thật nặng nề, dường như không thể bước tới trước mặt bọn họ .

“Cha, mẹ. . . . . .” Nhẹ nhàng hô một tiếng, 4 năm rồi!

Cha mẹ cô, tóc đều vì cô mà đã bạc một mảng lớn, cô thật là quá bất hiếu.

“Dao Dao. . . . . .” mẹ của Tống Tâm Dao , Triệu Tâm Nguyệt nhìn thấy con gái bốn năm chưa từng gặp lại, nước mắt lăn xuống, bà muốn đi về phía con gái, lại bị cha củaTống Tâm Dao -Tống Hàm Quân kéo lại, ông bước vài bước đi tới trước mặt Tống Tâm Dao .

“Cha. . . . . .” Tống Tâm Dao nhìn thấy cha mình nước mắt đã sớm không cầm được lại càng thêm chảy tràn mãnh liệt.

“Bốp. . . . . .” một âm thanh vang lên, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, Triệu Tâm Nguyệt che miệng, nhìn Tống Hàm quân.

“Cô trưởng thành, thật có bản lãnh! Biết rời nhà đi ra ngoài, nếu bốn năm trước, cô đã có bản lãnh rời đi, giờ cô còn trở về làm cái gì? Tống Hàm Quân tôi, coi như cho tới bây giờ cũng chưa từng có đứa con gái như cô.” Tống Hàm Quân vừa bực vừa hận, ông tưởng rằng đứa con gái này của ông đã sớm qua đời.

“Ông làm sao lại đánh mẹ tôi?” Kỳ Kỳ kịp phản ứng lại liền chạy đến bên Tống Tâm Dao, chắn ở trước mặt cô, nâng đầu nhỏ lên. Cặp mắt lạnh lẽo nhìn Tống Hàm quân.

Tống Hàm Quân nhìn bé trai t