
hiểu được, tại sao Kỳ Kỳ lại bài xích anh như vậy.” Anh thật không hiểu rõ, coi như Kỳ Kỳ có tham muốn giữ lấy bao nhiêu đi nữa, bọn họ cũng là cha con, giữa bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, tại sao nó vẫn luôn không muốn tiếp nhận anh?
“Dực, em biết, là em dạy Kỳ Kỳ không tốt, buổi sáng quả thực là lỗi của em, em không thức dậy nấu mì cho Kỳ Kỳ ăn. Em không nghĩ tới, Kỳ Kỳ sẽ đem tức giận trút lên trên người anh, thật xin lỗi!” Tống Tâm Dao cúi đầu, nếu như buổi sáng cô có thể thức dậy, những chuyện này, cũng sẽ không xảy ra.
“Đứa ngốc, em nói xin lỗi làm cái gì, em không có lỗi gì cả, tối hôm qua là anh đã khiến cho em mệt muốn chết rồi. Như thế nào lại trách em đây!” Cung Hình Dực ôm cô vào trong ngực, anh không muốn nhìn thấy cô rơi lệ.
“Anh có phải rất tức giận hay không, về sau sẽ không bao giờ tới gặp em nữa sao?” Tống Tâm Dao có chút bận tâm.
“Sẽ không, hiện tại cùng Kỳ Kỳ căng thẳng như vậy, mấy ngày này anh vẫn là không nên tới, tránh cho Kỳ Kỳ nhìn thấy anh sẽ mất hứng.” Cung Hình Dục muốn suy nghĩ thật kỹ xem phải làm thế nào để cải thiện quan hệ giữa anh và Kỳ Kỳ.
“Anh không phải không muốn gặp em sao?”
“Làm sao anh lại không muốn gặp em chứ! Hiện tại, anh chỉ muốn đón em về ở cùng anh, cũng không cần phải chạy tới chạy lui đến nhà em như vậy.” Cung Hình Dực hôn một cái lên trán cô.
“Nhưng mà, mấy ngày không thấy anh, em sẽ rất nhớ anh!” Tống Tâm Dao cúi đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô luôn nhớ tới anh.
“Anh cũng vậy, anh cũng sẽ rất nhớ em! Anh về công ty trước, ngày mai anh sẽ tới thăm em, lúc em nhớ anh hãy gọi điện thoại cho anh!” Tống Tâm Dao gật đầu một cái, khi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi cô, cô liền cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cung Hình Dực xoa nhẹ trên đầu cô, lại ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn.
“Vào đi thôi!”
“Em nhìn anh rời đi, sẽ đi vào!” Cung Hình Dực gật đầu một cái, mở cửa xe ngồi vào trong.
“Lái xe cẩn thận một chút!” Cung Hình Dực phất phất tay với cô.
“Vào đi thôi! Mới vừa rồi không ăn được bao nhiêu, nấu thêm chút đồ ăn đi!” Tống Tâm Dao gật đầu một cái, mỉm cười tiễn anh rời đi.
Trải qua tối hôm qua, dường như hai người bọn họ đã tiến gần đến nhau hơn, hiểu nhau nhiều hơn, điều này khiến cho cô vô cùng kích động.
Q.1 – Chương 43: Kỳ Kỳ Giận Dỗi
Chỉ cần có tiến triển tốt hơn, như vậy sau khi bọn họ kết hôn cô cũng sẽ không cảm thấy có sự cách biệt, ngại ngùng đối với anh, nhìn xe của anh biến mất ở góc cua, cô mới xoay người đi vào trong nhà.
“Kỳ Kỳ, làm sao con lại càn quấy như vậy.” Có phải cô đã quá cưng chiều Kỳ Kỳ rồi hay không, cho nên nó mới trở thành như bây giờ.
“Mẹ, có phải mẹ không thương Kỳ Kỳ nữa rồi hay không?” Kỳ Kỳ đứng ở trước mặt nhìn Tống Tâm Dao.
“Kỳ Kỳ, mẹ làm sao có thể không thương con chứ?”
“Nhưng mà, mẹ lại vì người đàn ông kia mà mắng Kỳ Kỳ!” Kỳ Kỳ thật sự rất đau lòng, tại sao sau buổi tối ngày hôm qua, tất cả đều đã thay đổi như vậy, trong mắt của mẹ, có phải thật sự chỉ có Cung Hình Dực hay không, không muốn Kỳ Kỳ nữa sao?
“Kỳ Kỳ, nếu như không phải con càn quấy như vậy, mẹ sẽ mắng con sao?” Chuyện này, Kỳ Kỳ quả thực đã làm sai, coi như nó không thích Cung Hình Dực như thế nào đi nữa, Cung Hình Dực cũng là cha của nó. Tại sao nó lại có thể mượn mấy câu nói thân thiện, tạo nên một chuyện thật tốt giữa hai cha con, để cho anh uống ly sữa khong biết đã được cho vào thêm bao nhiêu loại gia vị.
“Hừ. . . . . . Mẹ, chính là mẹ đã thích người đàn ông kia rồi, mẹ không cần Kỳ Kỳ nữa rồi !” Kỳ Kỳ đau lòng chạy đến bên sofa, bĩu môi không muốn đứng đây nhìn Tống Tâm Dao, nó rất tức giận, mẹ tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể bởi vì người đàn ông kia, mà mắng nó.
Mẹ cho tới bây giờ cũng chưa từng mắng nó, thế mà lần này lại mắng nó, nó thật sự rất đau lòng.
“Kỳ Kỳ. . . . . .” Tống Tâm Dao bất đắc dĩ kêu một câu.
Kỳ Kỳ lại hoàn toàn không để ý tới cô, hiện tại Kỳ Kỳ đang nổi nóng, xem ra sẽ không để ý đến cô, như vậy thì để cho nó ngồi một lát đi, hiện tại cô nên trở về phòng, dọn dẹp sạch sẽ chứng tích để lại sau tối ngày hôm qua.
Kỳ Kỳ thấy Tống Tâm Dao lại vẫn không để ý đến nó, tự nhiên đi lên lầu, nó cũng chạy vào trong thư phòng, tự giam mình bên trong.
Triệu Tâm Nguyệt nhìn hai mẹ con bọn họ, thật không biết phải nói thế nào hai người bọn họ, tính khí thật sự rất giống nhau.
Triệu Tâm Nguyệt thấy Kỳ Kỳ đỏ mắt chạy vào trong thư phòng, có chút lo lắng vội vàng đi theo.
“Kỳ Kỳ!” Thấy Kỳ Kỳ ngồi trên ghế ở một góc trong thư phòng, cặp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bà ngoại!” Kỳ Kỳ âm thanh cực nhỏ, chỉ yếu ớt kêu một tiếng, liền dùng hai tay của mình, ôm chính thân thể của mình, núp ở trong góc.
“Kỳ Kỳ, cháu là đang giận dỗi mẹ cháu sao?” Triệu Tâm Nguyệt đi tới bên cạnh, ôm Kỳ Kỳ vào trong ngực mình.
“Bà ngoại, mẹ có phải yêu người đàn ông kia rồi hay không, về sau cũng không cần Kỳ Kỳ nữa sao?” Kỳ Kỳ thật lo lắng, nó hi vọng mẹ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nó, nhưng vì người đàn ông kia, hình như tất cả thật sự đã thay đổi.
Mẹ không giống như trước kia, cưng chiều nó, hơn nữa