XtGem Forum catalog
Tổng giám đốc, con được mẹ trộm đi

Tổng giám đốc, con được mẹ trộm đi

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324454

Bình chọn: 7.00/10/445 lượt.

g Thiển Hạ đang lo lắng Tần Trác Luân sẽ không tìm thấy mẹ con bọn họ, nhưng hiện tại Phi Phi lại cầm khăn tay đưa đến trước mặt cô, cô nghĩ lại, năm năm trước cô chỉ thấy qua mảnh khăn tay này, lúc ấy ở trên bờ biển cô tìm dã tràng nhặt được, về sau cô cũng không biết mảnh khăn tay này đã đi nơi nào, cô cũng cảm thấy chút kỳ quái,nthế nào mà trên mảnh khăn tay này lại viết ba chữ ‘Trác’, ‘Luân’, ‘Hứa’ kia.

Mãi đến khi Hứa Mộng Phỉ lấy thân phận là bạn gái anh xuất hiện trước mặt cô, mà họ của Hứa Mộng Phỉ không phải là “Hứa” sao, vậy mảnh khăn tay này là Hứa Mộng Phỉ tặng cho Tần Trác Luân rồi, nhưng mà tại sao nó lại bị lạc bên bờ biển bị cô nhặt được, vậy hiện tại mảnh khăn tay này làm sao lại có thể ở chỗ của Tần Trác Luân.

Có thể là khi đó mình ở nơi này thì đã cất nó ở đây chăng?

Mà anh vẫn còn giữ lại mảnh khăn tay này, vậy trong lòng anh chắc hẳn còn có Hứa Mộng Phỉ.

“Anh ta không phải là cha con, cái gì đó chúng ta không xem, trả về.”

Thiển Hạ đưa tay cầm mảnh khăn tay con trai cầm trong tay đi lên lầu bỏ vào ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ của anh, sau đó kéo lại.

Tần Trác Luân, có lẽ mình quyết định đến tìm anh ta là sai lầm, hoặc có thể là do cô đã quá xúc động rồi.

“Mẹ, mẹ đang tức giận sao…, vì sao mẹ lại tức giận, có phải bảo bảo không ngoan làm sai chuyện gì khiến cho mẹ tức giận đúng không, mẹ đừng nóng giận, bảo bảo hứa sẽ cực kỳ ngoan.”

Phi Phi tiến lên, bộ dáng đáng thương tội nghiệp nắm ống tay áo của mẹ, cậu không muốn mẹ không vui.

“Không, mẹ không có giận con, Phi Phi, con hãy ở lại chỗ này, mẹ có việc phải đi ra ngoài một chút. Nhớ kỹ đừng có chạy lung tung, chờ chú Tần của con trở về, không phải con cực kỳ thích chú ấy sao?”

Thiển Hạ quyết định mình nên trở về, để cho Phi Phi và Tần Trác Luân cùng ở một chỗ, bởi vì cô không muốn cầu sự hỗ trợ của Tần Trác Luân, dù sao Tần Trác Luân cũng đã biết rõ Phi Phi là con của anh, nên tự nhiên anh ta cũng sẽ đối xử tử tế với Phi Phi thôi.

“Bảo bảo thích mẹ cũng thích cả cha nữa, bảo bảo muốn mẹ và cha cùng ở một chỗ.”

Phi Phi nói ra tâm nguyện của cậu, cậu rất muốn có cha và mẹ cùng ở bên cạnh mình, bởi vì những bạn nhỏ khác thì đều có cha và mẹ cùng nhau yêu thương nha.

“Chuyện này sau này hãy nói, con cứ ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, muốn ăn gì thì đi xem tủ lạnh có không, chính con làm một chút ăn, nhớ kỹ cẩn thận một chút.”

Thiển Hạ sờ sờ mặt con trai, chỉ vào vị trí tủ lạnh để cho con trai tự mình nấu ăn, cô tin tưởng con trai có bản lĩnh làm ra được món ăn ngon, nếu nơi này vẫn thường xuyên có người đến dọn dẹp thì tủ lạnh chắc hẳn là sẽ không trống không rồi.

Chờ Phi Phi đi vào phòng bếp thì Thiển Hạ lại vụng trộm mở cửa đi ra ngoài.

Không nghĩ tới, cô vừa mở cửa thì liền thấy Tần Trác Luân.

“Tặng cho em, thích không?”

Ban đầu khi Tần Trác Luân nhận được điện thoại của cô, anh đã cố gắng suy nghĩ lại, cô nói lần đầu tiên là chỉ cái gì lần đầu tiên?

Lần đầu tiên trên giường, hay là lần đầu tiên hôn môi, hay lại là lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, đi chợ đêm?

Giữa bọn họ có quá nhiều lần đầu tiên, khiến cho anh có phần khó đoán rồi.

Tuy nhiên nói lần đầu tiên trên giường là dưới tình huống mà anh không tình nguyện phát sinh, nhưng không có nghĩa là anh đã quên.

Anh nhớ rõ đó là tại trong phòng một khách sạn nhỏ, cũng nhớ rõ lần đầu tiên của cô khi đó bởi vì đau đớn mà rơi lệ, lúc ấy anh cũng không rõ tâm tư mình phức tạp là vì cái gì, về sau mới biết được khi đó kỳ thật anh đã có cảm giác với cô rồi.

Khi đó tâm tình phức tạp rất đau lòng.

“Anh, anh làm sao biết chúng ta ở trong này, còn mua một hộp chôclate lớn như vậy làm cái gì, mà tôi cũng chưa nói cho anh là muốn mua chocolate.”

Thiển Hạ bỗng nhiên có chút luống cuống, anh, anh tự nhiên biết cô ở trong này, không biết anh có còn nhớ rõ, nhớ rõ quán bar kia hay không?

Cô muốn hỏi, nhưng mà lại không hỏi được, nếu hỏi ra rồi thì anh có thể sẽ hiểu lầm rằng trong lòng cô có anh hay không?

“Anh nhớ rõ em thích ăn chocolate, anh cũng nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta, chính là trong phòng của quán bar kia, lúc em ngủ mơ mơ màng màng đã cầm lấy tay của anh, lại còn xem tay của anh thành chocolate mà cắn, khi đó anh đã biết em thích ăn chocolate. Anh suy nghĩ em nói lần đầu tiên có phải là lần đầu tiên này hay không? Em ở trong điện thoại không nói rõ ràng, nên trước tiên anh gọi điện thoại đến chỗ quán bar đó thì ông chủ quán bar nói em không có ở đó, vậy thì em chỉ có thể ở chỗ này, anh đoán không lầm mà, em cũng thật sự ở chỗ này, đây là chocolate em thích ăn nhất, đừng đứng ngẩn ở đó nữa, mau cầm lấy.”

Trời ơi, anh ta, lời nói của anh ta quả thực khiến cho cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào trốn cũng không được rồi.

Anh ta làm sao lại biết trong lòng cô đang muốn cái gì?

Cứ thế, cô bị động ôm hộp chôclate lớn kia, cũng không biết nên nói cái gì..

Đúng, cô nhớ tới chuyện muốn nói rồi.

Là mảnh khăn tay kia, hừ, tên đàn ông xấu xa này, một bên vừa nói lời tình nồng mật ý với cô, một bên vừa muốn cưới người bạn gái trước của anh ta,