Polaroid
Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi!

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi!

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328254

Bình chọn: 8.00/10/825 lượt.

thối nha.”

“Biết rồi.” Kỳ Dạ thấy mắt cô thâm quầng, cho rằng cô chăm sóc Bọ Hung nên mệt. Gật đầu: “Vậy cô đi ngủ đi!”

Đậu Đậu không trả lời, đóng cửa, đôi tay che miệng, lưng dựa vào cửa, cắn ngón tay không để phát ra âm thanh.

Thật xin lỗi Kỳ Dạ! Tôi không muốn lừa cậu nhưng lại không thể không lừa cậu!

Chiếc nhẫn kim cương vẫn còn lóe sáng trên tay giống như đang châm biếm cô, lạnh lẽo mà tàn khốc cắt lòng cô làm hai. Nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống, hai chân chậm rãi đứng lên đi tới trước gương, nhìn hình ảnh chật vật của mình trong gương, thật tiều tụy.

Cầm xà phòng chà vào ngón tay đeo nhẫn, thậm chí xước một chút da cũng không cảm thấy gì. Một chút đau đớn đó so với vết thương trong lòng cô thì không là gì.

“Loan Đậu Đậu không được khóc nữa. Vì tiểu thối phải dũng cảm. Nhất định phải dũng cảm!”

Bàn tay dịu dàng vuốt ve chiếc nhẫn, thì ra không phải là không tháo ra được mà là cô không đành lòng tháo ra. Hắn nói cố ý mua cho vợ cả chính là muốn trói chặt cô cả đời……

Nhưng…….

Cả đời này thật ngắn ngủi, chỉ tới đây mà thôi!

“Thạch Thương Ly thật ra thì em rất yêu anh, cũng muốn được anh cưng chiều cả đời không bao giờ chia lìa. Nhưng em không có cách nào, em không dám đối diện với chính mình, không dám đối diện với anh. Em không muốn anh uất ức, không muốn phản bội anh càng không muốn anh đau lòng!”

Bàn tay di chuyển đến bồn cầu, ánh mắt đầy lưu luyến, khóe miệng nở nụ cười khổ sở, ngón tay chậm rãi buông……

Rầm…….

Chiếc nhẫn tượng trưng cho vĩnh hằng rơi vào trong bồn cầu…….

Một giờ chiều.

Cục dân chính có không ít người xếp hàng, Loan Đậu Đậu ngồi cùng Thạch Lãng, trên mặt hắn nở nụ cười nhạt, bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thỉnh thoảng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Đổi lấy không ít ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ của những người xung quanh…….

Loan Đậu Đậu im lặng như nước, không có bất kỳ cảm giác gì.

Lần trước cũng tại đây, Thạch Thương Ly dùng hình uy hiếp cô gả cho hắn, không nghĩ tới nhanh như vậy cô lại bước vào đây, lại gả cho em trai hắn!

Số phận thật trêu ngươi.

Chương 132

“Bảo bối, đến phiên chúng ta.” Thạch Lãng nắm tay cô đứng lên, Đậu Đậu không phản ứng chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn khuôn mặt dịu dàng của hắn ta. Khóe môi mím lại: “Thạch Lãng, tôi có thể kết hôn với anh nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện!”

“Thạch Lãng” Hai chữ này như mũi dao đâm vào ngực hắn ta, máu tươi đầm đìa, đau không nói nên lời. Đây đều là do hắn ta lựa chọn, mặc dù biết sau này cô sẽ không bao giờ vui vẻ gọi “Bọ Hung” nữa, sẽ không bao giờ dùng khuôn mặt tươi cười với chiếc má lúm đồng tiền nhìn hắn ta, sẽ không bao giờ đối xử với hắn ta như trước đây…….

Con đường này là do chính hắn ta lựa chọn, chỉ cần cô ở cạnh hắn ta cái gì hắn ta cũng có thể chịu được. Chỉ cần cô ở đây, hắn ta có thể để tất cả mọi thứ xuống.

“Sau khi kết hôn chúng ta là vợ chồng, dù em yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý. Trừ ly hôn!”

Loan Đậu Đậu rút bàn tay lạnh lẽo của mình khỏi bàn tay hắn ta, chết lặng, giọng nói lạnh lẽo: “Về sau không được phép đụng vào tôi, còn nữa……giúp anh ấy thoát khỏi sự khống chế của ông nội.”

Thạch Lãng nhíu mày, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh: “Thì ra em đồng ý gả cho anh là muốn để anh ta thoát khỏi sự khống chế của ông nội.”

Đối với lời hắn ta nói, Đậu Đậu làm như không nghe thấy nói: “Chỉ cần anh bỏ tay xuống thì anh ấy có thể làm việc mà anh ấy muốn. Tôi cũng không phải chỉ có con đường phải gả cho anh, tôi có thể trốn đi xa, cũng có thể tìm cái chết…….”

“Em uy hiếp anh?” Giọng Thạch Lãng trở nên lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi: “Em có biết anh có thể lập tức gửi đoạn video kia cho anh ta! Anh có thể nói với ông nội việc anh ta ngầm làm từ trước đến nay?”

Loan Đậu Đậu không sợ hãi những lời uy hiếp của hắn ta, ngửa đầu nhìn hắn ta, cổ rất đau: “Vậy cả đời này anh cũng đừng mong nhìn thấy tôi cùng tiểu thối! Tôi nói được làm được, tin hay không tùy anh!”

Đậu Đậu như vậy khiến Thạch Lãng run sợ, quá xa lạ, bất luận là từ giọng nói hay sắc thái đều lạnh lẽo giống cây cọc gỗ không có tình cảm. Chẳng lẽ trong lòng cô Thạch Thương Ly thật sự quan trọng như vậy sao? Tại sao cô không chịu nhìn hắn ta một chút, rõ ràng hắn ta cũng yêu cô, vẫn luôn yêu cô…….

“Được, anh đồng ý với em.” Thạch Lãng nắm chặt tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh: “Em cứ hận anh như vậy, một chút cũng không cảm thấy tình yêu anh dành cho em sao?”

Vẻ mặt Loan Đậu Đậu bình thành đi đến trước bàn của nhân viên, giọng nói không có chút tình cảm nào: “Đi thôi, nhân viên đang chờ.”

Thạch Lãng cúi đầu cười khổ, đây chính là người phụ nữ mà hắn ta tốn bao tâm trí để có được!

Nhưng hắn ta không có cách nào buông tha cô, phải làm sao? Cho dù hôn nhân như vậy, hắn ta vẫn muốn cột chặt cô vào bên người.

Loan Đậu Đậu cầm giấy kết hôn không có cảm giác gì, lúc gả cho Thạch Thương Ly còn cảm thấy tức giận cùng ngọt ngào, gả cho Thạch Lãng không thể thấy được phía sau có gì, chỉ là bóng tối.

Đi ra khỏi cục dân chính, Thạch lãng ôm vai cô, nắm chặt giấy kết hôn, tâm tình kích động: “Chúng