
gừng cắn môi hắn, bàn tay nóng bỏng cẩn thận vuốt ve da thịt trắng nõn như tuyết, di chuyển dọc theo cơ thể cô từ vòng eo đi xuống…….
Đậu Đậu u oán: “Đường này không ngọt!”
Đàn ông khốn nạn bất đắc dĩ khẽ chạm môi cô: “Ngoan, từ từ ăn, một chút nữa sẽ ngọt!”
Đôi tay dịu dàng chạy khắp cơ thể, đầu ngón tay như có điện, trong nháy mắt đốt thành một ngọn lửa.
Đôi môi bị cắn sưng đỏ rì rầm, mắt khẽ mở, lẩm bẩm: “Đường…….”
“Ngoan, một chút nữa sẽ có!” Thạch Thương Ly cực kỳ kiên nhẫn dụ dỗ cô, kiềm chế sự khó chịu của bản thân. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống.
Đậu Đậu mơ mơ màng màng, hoàn toàn không rõ cảnh tượng trước mặt, cô ôm hắn như gấu ôm cây, miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống nước. Cắn vài cái phát hiện không thích, giọng khàn nàn nói: “Nước này không ngon, tôi muốn ăn cây kẹo kia!”
Thạch Thương Ly thiếu chút nữa muốn trực tiếp đi vào, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn môi cô: “Ngoan, một tí nữa là được ăn kẹo rồi.”
Chương 37: Anh Giúp Em Xoa Bóp
“Thật là đau……Tôi không muốn ăn.”
“Em quá chặt, một lúc nữa sẽ thoải mái…….”
“…….”
Hơi thở mập mờ, thỉnh thoảng phát ra âm thanh kỳ quái.
“Sao anh lại ăn đậu hũ của tôi?”
“Của em hơi nhỏ, anh giúp em xoa bóp.”
“Tại sao cây kẹo vẫn lớn như vậy? Tôi ăn rất mệt!”
“Ngoan, một lúc nữa sẽ nhỏ lại…….”
Đêm yên tĩnh rồi lại không yên tĩnh……..Sinh nhật hai mươi hai tuổi trôi qua như vậy…….
Loan Đậu Đậu “nằm ngay đơ” nhìn hoa hồng trắng trên trần nhà, ánh mắt nhìn về phía trên vòng eo! Đầu óc trống không nửa giờ rốt cuộc nhận ra một sự thật: bị ăn sạch rồi!
Hai mươi hai năm gìn giữ của cô vì một chai rượu đỏ mà ra đi rồi…….
Không khí tối hôm qua không tốt chút nào…….Đối tượng không tốt chút nào, mẹ kiếp say rượu làm cô mất hết lý trí rồi sao?
Thạch Thương Ly đã tỉnh tư một tiếng trước nhưng cô gái nhỏ trong lòng hắn đã tỉnh vẫn không có động tĩnh gì, không biết cô đang suy nghĩ gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lấy tĩnh chế tĩnh, tĩnh đến không còn kiên nhẫn nữa.
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, ánh mắt sắc lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, cô thừa nhận mất lý trí nhưng đối tượng cũng không tệ lắm chắc sẽ không chết!
Thạch Thương Ly không nói một lời ngồi dậy, lộ ra lồng ngực tinh tráng,không thiếu những dấu vết mập mờ, ánh mắt im lặng nhìn cô! Cô sẽ khóc sao? Hay là làm loạn? Dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, lúc trước cô nói còn trinh hắn không tin, không nghĩ tới cô thực sự trong trắng!Sớm biết như vậy, hắn sẽ không đụng cô.
Loan Đậu Đậu suy tư thật lâu, quyết định chuyện như vậy cũng không tệ lắm. Châm chước nói: “Anh ăn có thoải mái không?”
“Hả?” Thạch Thương Ly nhú mày, không giống như hắn dự đoán!
Loan Đậu Đậu: “Tôi làm anh thoải mái, anh phải trả thù ao cho tôi!”
Thạch Thương Ly mặt không thay đổi, ánh mắt lại từ từ lạnh, khẽ nở nụ cười: “Trong ngày sinh nhật hôm qua của cô tôi giúp cô tạm biệt xử nử, không phải cô nên cảm ơn tôi sao, còn không biết xấu hổ đòi tền tôi?Tôi thoải mái chẳng lẽ cô khó chịu sao? Tối hôm qua là ai kêu to như vậy?”
“…….”
Loan Đậu Đậu sa sầm mặt “Nhưng anh ăn tôi!” Tổng giám đốc anh biết điều một chút được không! Chúng ta cùng bạn bạc!
“Cô còn nợ tôi năm trăm tệ.” Giọng nói lạnh lùng như băng, trong lòng không biết là cảm giác gì! Cô nghĩ bản thân là gì, chỉ là một cô gái ngủ cùng hắn sao? Không đòi danh phận, không khóc rống lại đòi hắn tiền.
Chương 38: Cô Nghi Ngờ Cậu Bé Của Tôi Sao?
Loan Đậu Đậu tôi quá xem thường cô rồi!
Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp: “Lần đầu tiên của tôi không phải chỉ có giá đó chứ?” Lần đầu tiên giá năm trăm tệ? Mẹ kiếp ai bán như thế chứ!
Thạch Thương Ly cười lạnh: “Qua cuộc kiểm tra tối qua, xác định không chỉ có giá như vậy!”
Đôi mắt Loan Đậu Đậu lập tức sáng rỡ, trong lòng vui mừng lại nghe giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô thật ngu ngốc không có nhiều kỹ thuật! Hai lần mới đủ trả nợ!”
Nói xong, nhào tới…….
Loan Đậu Đậu mắng trong lòng: “Anh mới là đồ ngốc, cả nhà anh đều ngốc.” Một lần nữa lại thưởng thức mùi vị của “cây kẹo”!
“Đậu Đậu…….”
“Sao?” Loan Đậu Đậu nghe thấy giọng nói lập tức đứng dậy, thấy Tô Triệt đứng trước mặt, trợn to hai mắt: “Gám đốc!”
Tô Triệt khẽ cười khổ: “Em đừng gọi anh giám đốc, có thể gọi anh Tô Triệt.”
“Ha ha, không tốt lắm đâu!” Thật ra thì cô rất muốn gọi anh Tô Triệt!
“Em…….” Tô Triệt vừa mới chuẩn bị mở miệng lại thấy trên cổ cô có dấu vết mập mờ, trong nháy mắt ánh mắt trở nên ảm đạm, không có dũng khí nói những lời nói chất đầy trong đáy lòng.
Loan Đậu Đậu đầy mong đợi nhìn anh, không biết anh muốn nói gì nhưng điện thoại vang lên…….Mặt tối sầm! “Em vào phòng tổng giám đốc có việc, lúc nào rảnh em sẽ tìm anh.”
“Đậu Đậu.” Lúc cô đi tới cửa thì ánh mắt Tô Triệt buồn bã nhìn theo, muốn nói lại thôi: “Chúc em hạnh phúc.”
“Chúng ta sẽ hạnh phúc.” Đậu Đậu không hiểu ý hắn. Hấp tấp đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, tại sao cô cảm thấy không được tự nhiên! Không phải Phân Ruồi muốn dùng quy tắc ngầm đó chứ?
Thạch Thương Ly thấy biểu hiện khuôn mặt khi vào phòng hắn cùng với khi nhìn