
ột tiếng, “Không bỏ được có thể như thế nào, nhất định kiếp này em với Mạc Tử Hiên vô duyên rồi.”
“Nguyên nhân?” Khương Dĩ Hằng có chút không hiểu nhìn Vũ Vi, theo lý thuyết, Vũ Vi cùng Mạc Tử Hiên giải khai hiểu lầm (hóa giải hiểu lầm), Vũ Vi phải cùng Mạc Tử Hiên ở chung một chỗ mới đúng chứ!
Vũ Vi quay đầu nhìn Đậu Nành cùng Hai Đậu, vui vẻ cười một tiếng, “Mạc Tử Hiên còn có một đứa bé, là con của anh ấy và Tề Mỹ Linh. . . . Em không thể để cho đứa bé kia mất đi mẹ rồi lại mất đi cha nữa, em không thể ích kỷ như vậy được.” Nói xong, nước mắt trong mắt cô chậm rãi chảy xuống nơi khuôn mặt.
Khương Dĩ Hằng đau lòng đem Vũ Vi ôm vào trong ngực đôi tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Vũ Vi, “Nha đầu ngốc, sao lại ngốc như vậy? Em thì không thể ích kỷ một chút hay sao? Em thì không thể vì mình mà suy nghĩ sao?”
Vũ Vi dựa vào bả vai bền chắc của Khương Dĩ Hằng khóc thút thít. . . . .
Buổi tối, Lạc Ngưng Nhi chạy tới khách sạn.
Vũ Vi mới vừa mở cửa phòng, Lạc Ngưng Nhi liền không đợi được mở miệng hỏi, “Vũ Vi, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tề Mỹ Linh bị Mạc Tử Hiên vu tội ngược đãi nhi đồng? Em ấy còn để cho cậu đem Đậu Đậu mang về Mĩ?” Mới có một ngày sao lại, xảy ra nhiều chuyện như vậy? Chủ yếu là, Tề Mỹ Linh ngược đãi ai?
Vũ Vi cũng không nói gì, chỉ đưa máy ghi âm vào tay Lạc Ngưng Nhi.
Lạc Ngưng Nhi nhận lấy máy ghi âm, sau khi nghe được nội dung bên trong máy ghi âm, Lạc Ngưng Nhi giơ tay liền đôi máy ghi âm xuống đất, rồi sau đó chạy đến phòng ngủ, muốn an ủi Đậu Đậu một chút , nhưng, khi cô thấy hai Đậu Đậu giống nhau như đúc ngồi trên giường êm ái, nhất thời quay đầu, gần như nguy hiểm nhìn Vũ Vi, “Đồng Vũ Vi, cậu còn có bao nhiêu chuyện gạt mình hả?”
@all: sr mọi ng >”<
Chương 241: Tại sao trở lại?
Vũ Vi cười qua loa một tiếng, giơ hai tay lên làm bộ dạng đầu hàng , “Ha ha. Chỉ có chuyện này thôi.”
Lạc Ngưng Nhi không vui trợn mắt nhìn Vũ Vi một cái, ” Tha thứ cho cậu lần này!” Cô nên sớm biết Vũ Vi sinh đôi mới phải, nếu không làm sao cô ấy chịu bỏ con của mình lại mà sống một mình chứ?
Cô đi tới bên giường, nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu, nước mắt trong hốc mắt liền không cầm được chảy xuống, đứa bé đáng yêu như vậy, Tề Mỹ Linh lại xuống tay được?
“Bác à!” Hai đứa bé nhìn thấy Lạc Ngưng Nhi tới, đều rất vui vẻ, từ trên giường bò dậy nhào tới trong ngực Lạc Ngưng Nhi .
Ngưng Nhi đau lòng ôm hai đứa bé, nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc, cô có chút không phân biệt được, “Ai là Đậu Đậu?”
“Con.” Hai đứa bé đồng thời giơ tay.
Lạc Ngưng Nhi không khỏi chớp chớp cặp mắt, “Các con đều tên Đậu Đậu?”
Hai đứa bé gật đầu một cái.
Lạc Ngưng Nhi quay đầu nhìn Vũ Vi, “Vậy làm sao phân biệt đây?”
Vũ Vi đã đến trước người của Lạc Ngưng Nhi, đem Hai Đậu kéo đến trong ngực của mình, “Thằng nhóc này, vẫn sống với mình, trong lòng cậu là Đậu Nành.”
“Đậu Nành, cho bác xem nơi bị thương một chút nào.” Lạc Ngưng Nhi từ trên xuống dưới quan sát Đậu Nành.
Ngón tay út mập mạp Đậu Nành chỉ bắp đùi của mình, “Nơi này.”
Lạc Ngưng Nhi lập tức cởi quần Đậu Nành, nhìn thấy vết bầm xanh tím (ngọc thanh) trên đùi Đậu Nành, cô vừa tức giận lại vừa tự trách, tự trách mình không chăm sóc tốt Đậu Nành, đau lòng ngồi ở bên giường ôm Đậu Nành khóc một lúc.
Đợi Lạc Ngưng Nhi khóc đủ rồi, Vũ Vi hỏi hai đứa bé, ai về nhà ở với ba, hai đứa bé liếc nhìn nhau, rồi sau đó nhìn Vũ Vi, “Tụi con muốn cùng ba mẹ ở chung một chỗ.”
Một câu nói, nói Vũ Vi rất lòng chua xót, cô chớp chớp cặp mắt có chút ướt át, cười một tiếng với hai đứa bé, “Chỉ có thể chọn một.”
Cuối cùng, Hai Đậu đi tới biệt thự Mạc gia cùng với Mạc Tử Hiên, Đậu Nành ở lại khách sạn bồi Vũ Vi.
Lúc này, Mạc Tử Hiên đang một người ngồi ở trước sô pha uống rượu đỏ, một ly tiếp một ly, dùng đến cái này để tiêu trừ sầu muộn trong lòng mình.
Mỹ Mỹ mở cửa phòng ngủ ra đi tới bên người Mạc Tử Hiên, lôi lôi ống tay áo mạc Tử Hiên , “Ba, Mỹ Mỹ muốn mẹ.”
Mạc Tử Hiên để ly rượu trong tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài Mỹ Mỹ, hơi cười một chút, “Mỹ Mỹ ngoan, mẹ con đi xa rồi, sau này có ba với con thôi.”
“Vậy lúc nào thì mẹ về ạ?” Mỹ Mỹ trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn Mạc Tử Hiên hỏi.
Mạc Tử Hiên hơi thoáng giật mình, sau đó nhẹ giọng trả lời, “Rất lâu. . .” Lâu đến lúc trở lại, con có thể sẽ không nhận ra cô ta.
Mỹ Mỹ rũ mắt che giấu nước mắt trong mắt mình .
Mạc Tử Hiên đem Mỹ Mỹ ôm ở trên đùi của mình, dụ dỗ Mỹ Mỹ ngủ, “Mỹ Mỹ, sau này ngươi chỉ có ba, mà ba cũng chỉ có con. . . .”
Mỹ Mỹ cặp mắt trợn to trắng đen rõ ràng nhìn Mạc Tử Hiên, “Đậu Đậu đâu? Ngoại trừ con với ba ra không phải còn có Đậu Đậu sao?”
“Đậu Đậu rất nhanh theo mẹ nó về Mỹ, cũng sẽ không trở lại nữa rồi !” Nói câu nói này thanh âm bên trong mạc Tử Hiên tràn đầy sầu não vô hạn, vừa nghĩ tới anh sẽ không thấy được Đậu Đậu cùng Vũ Vi rất lâu, tim của anh cũng rất đau, rất đau.
Mỹ Mỹ trong ngực Mạc Tử Hiên cười hả hê, đôi tay ôm thật chặt eo mạc Tử Hiên, ba của cô bé, rốt cuộc chỉ thuộc về một mình cô bé! (tự nhiên đến tới đây mình nghe thấy mùi mờ ám của ngôn tình cẩu huyết cha con loạn luân, ui