
u, cười khổ nói: “Lão đại, việc này…Người nghĩ xem, Phương huynh đệ hắn đi gấp như vậy, chắc hẳn là không muốn ở lại rồi…”
Trong thâm tâm Lãnh Cầm vốn nhất định phải tìm thấy Phương Tiểu An, nhưng nghe thấy những lời này của Đinh Việt, lại đành im lặng. Lời Đinh Việt nói khiến Lãnh Cầm phải suy nghĩ lại một lần nữa. Hắn nói không sai, nếu Phương Tiểu An không phải quả thật không có ý muốn ở lại thì tại sao có thể rời đi nhanh như vạy, ngay cả một tiếng chào cũng không có?”
“Có lẽ huynh ấy thật sự không muốn ngây ngốc ở đây nữa?” Lãnh Cầm trào phúng cười nhẹ một tiếng.
Đinh Việt vì những lời bất ngờ này của Lãnh Cầm mà sửng sốt một chút, rồi lập tức nói: “Lão đại, không phải người nói nhất định phải tìm Phương huynh đệ về sao? Bây giờ…”
“Ngươi nói đúng, có lẽ huynh ấy thật sự không muốn ở lại?” Lãnh Cầm cúi đầu.
Đinh Việt không mở miệng, không biết phải nói gì, hắn biết mình ăn nói vụng về, nói gì cũng không an ủi được Lãnh Cầm. Có điều bộ dáng Lãnh Cầm giống như không cần an ủi, nàng nhếch môi: “Nếu Phương Tiểu An đã đi rồi thì để huynh ấy đi đi. Dù sao hắn cũng đã báo ân, chúng ta cũng không bị thiệt, phải không?”
Đinh Việt không biết phải dùng lời nào để trả lời nàng, hắn chỉ có thể im lặng.
Hai người cứ như vậy trở về khách điếm Lâm Nhân, mà những huynh đệ được phái đi tìm Phương Tiểu An cũng đã lục tục trở lại, đều không có chút thu hoạch nào. Chuyện tìm Phương Tiểu An, cứ như vậy chấm dứt.
Phương Tiểu An sẽ phải rời khỏi khách điếm Lâm Nhân, tuy chuyện này sẽ xảy ra vào một ngày nào đó, nhưng khi ngày đó đột nhiên tới, Lãnh Cầm và Đinh Việt vẫn có chút không quen. Dù sao đã thành thói quen mỗi sáng sớm Phương Tiểu An sẽ rời giường nấu cơm, thói quen này lặng lẽ giống như tên mập bình tĩnh lại hay thẹn thùng.Cho nên ngày thứ hai ăn bữa sáng do Đinh Việt nấu, Lãnh Cầm nhịn không được nhíu mày buông đũa xuống.
“Lão đại?” Đinh Việt hơi khó hiểu với hành động này của Lãnh Cầm.
Vẻ mặt Lãnh Cầm hơi thay đổi, sau cùng lại thản nhiên nói: “Không có việc gì.” Nói xong một câu này, Lãnh Cầm liếc mắt nhìn Đinh Việt một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ánh mắt của Đinh Việt từ trước tới nay cũng không phức tạp, hắn nhìn chằm chằm Lãnh Cầm, rồi im lặng không mở miệng.
.
.
Cuộc sống trở về như trước khi Phương Tiểu An biến mất, Lãnh Cầm đã đóng cửa khách điếm, không tiếp tục buôn bán. Nàng và Đinh Việt vẫn ở trong khách điếm làm việc của mình, ngẫu nhiên sẽ giải quyết việc lớn nhỏ phát sinh hỗn loạn trong trấn Lâm Nhân, hoặc là tới phía Tây của Hoa Mạc giải quyết vài người. Mỗi ngày cứ trải qua như vậy.
Mãi tới hơn mười ngày sau, cửa lớn của khách điếm bị một người đạp mạnh.
Nói thật, Lãnh Cầm không ngờ sẽ có người hơn nửa đêm tới đạp cửa khách điếm, cũng thật không ngờ người kia có thể đạp được cửa lớn ra, càng không nghĩ trong tay người kia lại có một thanh đao rỉ sắt.
Thời điểm người nọ giơ chân đạp cửa được một nửa, Lãnh Cầm và Đinh Việt đã ra khỏi phòng, Lãnh Cầm khoác áo ngoài nhanh chóng xuống lầu, vừa mới đi tới trước cửa thì người kia đã đá văng cửa lớn đi vào.
Động tác của Lãnh Cầm hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người vừa tới.
Người tới là một nam tử, dáng người vô cùng cao lớn, bên ngoài gió to thổi mạnh hơi có mưa phùn cho nên vạt áo ngoài thân hình rám nắng có chút ẩm ướt. Khuôn mặt của nam tử giống như được chạm khắc, đêm đã khuya nên trong nhà chỉ có đèn lồng đổ xuống ánh sáng hồng hồng chiếu vào khuôn mặt của hắn, nhìn có vẻ khá quỷ dị.
Lãnh Cầm nhìn chằm chằm vào nam tử, đột nhiên cảm giác được hơi thở nguy hiểm.
“Ngươi là ai?” Lãnh Cầm mở miệng nói.
Hai mắt nam tử trước mặt hơi hồng hồng, hắn nhíu chặt lông mày, có vẻ đang do dự có nên mở miệng hay không. Ở phía sau, Đinh Việt vừa lúc chạy từ trên lầu xuống, mắt thấy nam tử trước mặt Lãnh Cầm có cầm theo đoản đao, nhịn không được quát lớn: “Ngươi là người phương nào! Lại dám xông vào khách điếm Lâm Nhân!”
“Ta…” Nam tử kia rốt cuộc đã mở miệng, nhưng giọng nói lại khàn khàn.
Một lời này lại khiến Lãnh Cầm ngẩn người, nàng giơ tay ngăn Đinh Việt vừa chạy tới, khẽ nói: “Nói chuyện.” Một câu này, tất nhiên là nói với nam tử kia.
Nam nhân này có vẻ không ngờ thái độ của Lãnh Cầm lại cương quyết như vậy, hắn nheo mắt đánh giá cẩn thận Lãnh Cầm đứng trước mắt, cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp này không ngờ trên người lại có một sức mạnh khiến người khác rét lạnh không thể bỏ qua. Sau đó, nam tử nói :”Ta muốn tìm nơi ngủ trọ.”
“Khách điếm của chúng ta đã đóng cửa rồi.” Lãnh Cầm liếc nhìn đèn lồng ngoài cửa.
Nam tử vẫn đi vào phía cửa của khách điếm, hắn nói: “Nếu ta nhói ta nhất đnịh phải tìm nơi ngủ trọ thì sao?”
Lãnh Cầm vốn tưởng rằng nam tử này sẽ nghĩ cách tiến vào, hoặc là giằng co với nàng, hoặc là nói với nàng nỗi khốn khổ phải tìm nhà trọ, hoặc hắn sẽ trực tiếp giơ đao buộc nàng chấp nhận. Ai ngờ, nam tử này, sau một khoảnh khắc lại ngã xuống đất.
“Bịch bịch” một tiếng, nam tử yếu ớt ngã trên mặt đất.
Lãnh Cầm và Đinh Việt đứng sau lưng nàng đồng thời sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người nam tử đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất