Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh

Tác giả: Hạnh Diệu Vị Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324223

Bình chọn: 9.5.00/10/422 lượt.

ng Tiểu An, khiến Phương Tiểu An thoáng ngẩn ra trong vài phút.

Không đợi Phương Tiểu An hỏi lại lần nữa, Lãnh Cầm chớp chớp mắt nói: “Ta dậy rôi.”

“Ừm, vậy xuống lầu dùng cơm đi, chờ lúc nữa đồ ăn sẽ nguội.” Giọng nói của Phương Tiểu An vẫn giống như trước, không hề thay đổi, nhưng nghe vào trong tai Lãnh Cầm lại khiến nàng có cảm giác luống cuống.

Lãnh Cầm cuống quít lên tiếng, nghe thấy tiếng Phương Tiểu An bước xuống lầu.

Đợi tới khi Phương Tiểu An đã cách khá xa, Lãnh Cầm mới từ từ thở dài một hơi.

Chuẩn bị một chút, Lãnh Cầm mới nhẹ nhàng mở cửa phòng. Phương Tiểu An quả nhiên không ở bên ngoài, nàng nhìn xung quanh một chút rồi mới ra khỏi phòng, sau khi thở dài một tiếng rồi mới đi xuống lầu. Ở dưới lầu, Phương Tiểu An đã sớm làm xong bữa sáng, Đinh Việt và Nhậm Lăng đang chờ nàng. Lãnh Cầm nhìn một lúc mới phát hiện ra vẻ mặt ba người rất khác nhau.

“Làm sao vậy?” Lãnh Cầm lùi lại nửa bước, hỏi một câu.

Vẻ mặt của Phương Tiểu An cũng không có sự thay đổi lớn, hắn chỉ thản nhiên nói: “Không có gì, ăn cơm đi.”

Trong lòng Lãnh Cầm vẫn có chút nghi hoặc như cũ, nhưng vẫn ngồi xuống, bưng bát cơm lên ăn đồ ăn Phương Tiểu An đã nấu, đồ ăn kia vẫn mỹ vị như thường ngày nhưng không biết vì sao hôm nay lại có chút không thấy ngon. Cứ như vậy giằng co im lặng thật lâu, sau cùng vẫn là Đinh Việt phá vỡ sự im lặng : “Lão đại, hôm qua người và Huyện lão gia, là…”

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đinh Việt, Lãnh Cầm hiểu rõ những lời nàng nói với Phương Tiểu An ngày hôm qua, Phương Tiểu An cũng không hề nói cho Đinh Việt. Chuyện này cũng không có gì, Phương Tiểu An giúp nàng giữ bí mật, vốn là chuyện phải làm nhưng Lãnh Cầm lại có cảm giác phiền muộn.

Nàng đã suy nghĩ, vì sao Phương Tiểu An không nói ra chuyện của Du Tú?

Ho khẽ một tiếng, Lãnh Cầm vẫn quyết định nói ra, nàng khẽ nói: “Hôm qua A Tú nói với ta, huynh ấy thích ta, huynh ấy đang đợi câu trả lời của ta.”

“Trả lời gì…” Đinh Việt theo quán tính muốn hỏi vấn đề này, hỏi được một nữa lại cảm thấy mình có chút ngốc, còn có thể trả lời cái gì? Tất nhiên là hỏi Lãnh Cầm có thích hắn không rồi.

Nhìn biểu hiện của Lãnh Cầm, Đinh Việt không cần đoán cũng biết đáp án của nàng là gì. Đinh Việt nhìn thoáng qua Phương Tiểu An đang im lặng không nói gì: “Như thế…Người muốn ở cùng một chỗ với Huyện lão gia không? Khách điếm Lâm Nhân làm sao bây giờ?”

“Ta…” Lãnh Cầm cụp mắt xuống, đây là lần đầu tiên Lãnh Cầm cụp mắt xuống trước mặt Đinh Việt.

Đinh Việt có chút sửng sốt, mà Nhậm Lăng lại ngồi bên cạnh khuyên nhủ: “Nếu Lãnh cô nương thích Huyện lão gia, theo lý mà nói chúng ta không nên cố chấp giữ cô ấy lại…”

“Ta không có cố chấp!” Đinh Việt đột nhiên lớn tiếng nói một câu. Đinh Việt chưa từng lớn tiếng nói chuyện như vậy trước mặt Lãnh Cầm, bây giờ nói ra, không chỉ…mà còn khiến mấy người trước mặt hắn sửng sốt, ngay cả chính hắn cũng không ngờ.

Đinh Việt xấu hổ đứng lên, nhức đầu, há miệng thở dốc rồi bất đắc dĩ ngồi xuống.

Lúc này Lãnh Cầm mới nói: “Ta cũng không nói sẽ rời khỏi khách điếm Lâm Nhân, mà còn…Dù cho ta có rời đi thì không phải vẫn còn Hạ lão bản sao? Dù sao ta vốn cũng không phải chủ nhân của khách điếm này, người chủ chân chính là Hạ lão bản. Vài ngày trước ta đã nhận được thư của Hạ lão bản, trong thư nói có thể mấy ngày nữa ông ấy sẽ trở lại.”

Hạ lão bản là ai, Đinh Việt biết rất rõ. Có điều Nhậm Lăng hoàn toàn không biết, chỉ yên lặng nhìn mấy người. Còn Phương Tiểu An biết rõ, Lãnh Cầm là con gái nuôi của vị Hạ lão bản này, mà Hạ lão bản là chủ nhân chân chính của khách điếm Lâm Nhân.

Lãnh Cầm nói như vậy, Đinh Việt cũng không còn lời nào để nói tiếp.

Cứ yên lặng ăn cơm như vậy một lúc lâu, ngoài cửa khách điếm đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa kia dùng lực cũng không lớn, cũng không hề vội vàng, nhưng rơi vào trong tai mọi người lại khiến ai cũng giật mình.

Chắc chắn người gõ cửa là Du Tú. Lãnh Cầm nghĩ như vậy, lại nhất thời không muốn ra mở cửa, mà ba người bên cạnh cũng không đứng dậy.

“Ta đi.” Im lặng một lúc, Lãnh Cầm vẫn đứng lên, đi về phía cửa lớn của khách điếm Lâm Nhân.

Tầm mắt mọi người đều dừng trên cửa, Lãnh Cầm ngoái đầu nhìn thoáng qua ba người, ánh mắt như vô ý dừng một chút trên mặt Phương Tiểu An. Phương Tiểu An vẫn bĩnh tình nhìn nàng như cũ, có lẽ là có chút tình cảm gì đó, nhưng Lãnh Cầm lại không nhìn ra.

Thu lại tầm mắt, Lãnh Cầm hơi dùng lực, mở cửa lớn.

Ngoài cửa – –

Không phải Du Tú.

Đứng ngoài cửa là một nam tử cả người mặc y phục màu lam rộng thùng thình, mái tóc đen dùng một cây trâm tùy ý buộc lại. Bộ dáng của hắn cực kỳ đẹp, màu da trắng nõn không giống như nam tử bình thường, đôi mắt hơi híp lại, dài nhỏ nhưng mị hoặc. Mà có thể dễ nhìn thấy nhất đó là trên cổ tay áo của hắn có thêu một đóa hoa sen màu vàng.

Người này đương nhiên Lãnh Cầm có quen biết, chỉ là trước nay nàng chưa từng nhìn thấy người này mặc y phục bắt mắt như vậy.

“Hạ…Lão bản.” Lãnh Cầm gọi một câu

Nam tử trước mặt hơi nheo mắt lại, khi nghi thấy xưng hô như vậy lại nheo lại nhỏ hơn, nhưng không mở miệng, chỉ


The Soda Pop