
rầm giọng nói: “Vì sao phải rời khỏi khách điếm? Bởi vì hắn là cao thủ võ lâm? Bởi vì khách điếm này của chúng ta quả nhỏ không chứa nổi hắn sao? Bởi vì ta…”
“Cô trúng độc.” Nhậm Lăng đột nhiên cắt lời Lãnh Cầm, nói một câu không hề liên quan.
Lãnh Cầm cứng người lại.
Nhậm Lăng thấy nàng im lặng, lại nói tiếp: “Loại độc này là do Hạ Hoàn Nguyệt chế ra, chúng ta không tìm thấy giải dược, vốn tưởng rằng không còn cách nào, ai ngờ Phương huynh đệ lại có biện pháp. Hắn ra tay cứu cô, đại khái là chuyển toàn bộ chất độc lên người.”
“Vậy không phải huynh ấy…” Lãnh Cầm đột nhiên cảm thấy giá lạnh cả người.
Bọn họ đều nói đó là độc không chữa được, Phương Tiểu An lại chuyển chỗ độc đó lên người, vậy không phải là nói hắn đã không còn sống nữa?
Nhậm Lăng hiểu rõ suy nghĩ của Lãnh Cầm, nhanh chóng an ủi: “Phương huynh đệ, hắn giỏi y thuật. Nếu ta đoán không sai thì y thuật của hắn học từ thiên hạ đệ nhất thần y. Độc tính chắc hẳn đang tạm thời bị ngăn lại.”
“Như vậy tại sao huynh ấy phải rời đi?” Lãnh Cầm vẫn không tiếp nhận nổi quá nhiều thứ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà bất kì ai cũng khó tiếp thu.
Nhậm Lăng thở dài, nhìn thoáng qua vẻ mặt khó coi của Đinh Việt, lại nhìn sang Lãnh Cầm, nói: “Phương huynh đệ nói hắn trở về tìm sư phụ, hắn nói thần y có dược giải bách độc, cho nên…”
Lí do này nói ra ngay cả Lãnh Cầm cũng không tin nổi, nhưng không ngờ Nhậm Lăng và Đinh Việt lại tin.
Lãnh Cầm không nói một lời, im lặng ngồi yên, trong khoảng thời gian ngắn trong đầu chỉ có giọng nói của người đó khi mình hôn mê.
Hắn nói: “Lãnh Cầm, bọn họ đều nói độc này không giải được, nhưng ta sẽ cứu nàng.”
“Nàng nhất định sẽ tỉnh lại, Lãnh Cầm.”
Hắn nói như vậy, mà nàng cũng tỉnh lại đúng như lời hắn nói. Nhưng tới khi nàng tỉnh lại thì người đó lại biến mất không thấy nữa.
“Phương Tiểu An tên khốn này!” Lãnh Cầm nhịn không được vừa khóc nức nở vừa mắng.
Nhậm Lăng và Đinh Việt không nói gì, Lãnh Cầm cúi người trên giường, khóc thành tiếng.
Đã lâu nàng không khóc, là lần đầu tiên sau nhiều năm nàng rơi lệ, cũng là lần đầu tiên rơi lệ vì Phương Tiểu An, không rõ nguyên nhân. Lúc này, Lãnh Cầm chỉ muốn lúc mình hôn mê có thể tỉnh lại hỏi Phương Tiểu An chuyện gì đó?
Có lẽ là nàng thật sự nghĩ, sau khi tỉnh lại có thể tìm tới Phương Tiểu An, giả say hỏi hắn một câu, hỏi hắn có thích nàng hay không.
Có lẽ…
Có tiếng khẽ thở dài truyền vào tai Lãnh Cầm, cả người Lãnh Cầm khẽ run lên, cuối cùng ngước lên nhìn.
Người đứng sau Nhậm Lăng và Nhậm Lăng, y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, nhưng trong mắt lại chất chứa u sầu chưa từng có. Nhìn thấy Lãnh Cầm nhìn mình, người nọ cong khóe môi nở nụ cười an ủi, hắn nói: “Lãnh Cầm, đừng khóc nữa.”
Du Tú.
Lãnh Cầm không biết Du Tú tới đây từ khi nào, cũng không biết hắn đã nhìn mình khóc từ lúc nào.
Lãnh Cầm đã nghĩ ra, có vài thứ đã thay đổi, trong lúc vô ý đã thay đổi như vậy.
Chương 36: Xào (Ba)
Trấn Lâm Nhân vẫn như cũ là trấn Lâm Nhân, chỉ là thiếu đi Phương Tiểu An mà thôi.
Cho dù Lãnh Cầm không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện Phương Tiểu An đã rời đi là thật. Sau khi biết tin Phương Tiểu An đã rời đi, nàng đã tìm khắp trấn Lâm Nhân, tìm trọn vẹn ba tháng, vẫn không hề có tin tức của Phương Tiểu An.
Thời gian dài nhưng chưa từng từ bỏ, nhưng Lãnh Cầm cũng biết Phương Tiểu An có chí lớn, mà thiên hạ này rộng lớn, nàng nên đi tìm từ chỗ nào?
.
.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm.
Hai năm trôi qua, khách điếm Lâm Nhân vẫn là khách điếm Lâm Nhân như cũ, vẫn là Lãnh Cầm như cũ.
Lại là một ngày mùa hề, Đinh Việt khoanh tay ngồi hóng mát bên cạnh giếng ở hậu viện của khách điếm, trên bàn đá có một nửa quả dưa hấu, bên cạnh có vỏ dưa hấu hỗn độn.
Khi Lãnh Cầm đi vào hậu viện đã nhìn thấy cảnh tượng đó, mà cảnh này thật sự không hề đẹp.
“Đinh Việt.” Lãnh Cầm nâng trán than một tiếng.
Lúc này Đinh Việt cũng nhìn thấy Lãnh Cầm đến, cười cười: “Lão đại à, người không ở bên ngoài giúp Hạ lão bản làm việc, sao lại chạy đến đây?”
Lãnh Cầm thiếu chút nữa bị câu này của Đinh Việt làm nghẹn chết. Nàng trừng mắt liếc Đinh Việt, nói: “Những lời này nên để ta hỏi ngươi mới phải? Ngươi mới là tiểu nhị, không phải ta.”
“Ách, lão đại, người cũng biết trời nóng nào có nhiều khách như vậy? Không phải nhìn ta rất nhàn nhã sao?” Đinh Việt vò đầu cười gượng.
Lãnh Cầm buồn cười nhìn bọ dáng của Đinh Việt, nhịn không được bật cười, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Đinh Việt.
Đinh Việt nhìn nụ cười trên mặt Lãnh Cầm, bĩu môi: “Người cũng không phải không nhìn thấy, khách điếm có Nhậm Lăng hỗ trợ đã đủ rồi, một Nhậm Lăng đã bằng ba ta rồi.”
“Ngươi có vẻ rất cao hứng.” Lãnh Cầm xoa xoa tay khẽ nói.
Đinh Việt từ chối cho ý kiến nhún vai.
Lãnh Cầm lại cười cười, cầm miếng dưa hấu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Đinh Việt, giống như không để ý nói: “Đáng tiếc, hai ngày tới ngươi sẽ không được nhàn nhã như vậy nữa.”
“Vì sao?” Đinh Việt khó hiểu nhìn Lãnh Cầm.
Lãnh Cầm chớp mắt, buồn cười nói: “Ta vừa mới nghe Nhậm Lăng nói