XtGem Forum catalog
Trò chơi nguy hiểm – Tổng tài tội ác tày trời

Trò chơi nguy hiểm – Tổng tài tội ác tày trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213222

Bình chọn: 7.00/10/1322 lượt.

trước mặt hai vợ chồng.

Người đàn bà vội vàng mở hộp ra, trong nhất thời kinh sợ trước cặp da đầy tiền, lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Đây, đây là bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông cũng sợ ngây người, cả đời này hắn chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.

Vị quản gia không rảnh để ý tới phản ứng của vợ chồng nọ, mà lấy ra một xấp văn kiện mở ra trước mặt họ…

“Đây là hợp đồng chuyển quyền nuôi dưỡng cô bé, thiếu gia nhà chúng tôi đã ký tên rồi, hai vị, ký tên đi!”

Tài liệu mở ra, cô bé theo bản năng nhìn, cô nhận được rất nhiều mặt chữ, trước khi cô được nhận nuôi cô đã nhận được nhiều mặt chữ rồi, cô nhìn đến chữ ký của người giám hộ có một cái tên, nét bút cứng cáp, chữ đầu tiên là “Lôi”, chữ thứ hai hơi phức tạp, hình như giống chữ “Dận”.

Cha mẹ nuôi cùng há miệng, cuối cùng dưới sự cưỡng ép bằng ánh mắt lạnh ngắt của đám vệ sĩ, sợ đến mức vội vàng ký lên.

Quản gia nhìn thoáng qua hợp đồng, vừa lòng gật đầu.

“Xin hỏi ngài muốn đưa nó đi đâu?” Cha nuôi có chút không cam lòng, cho một con cừu non như thế cho người ta, tim của hắn đã đau chết được, vừa rồi kinh sợ cho nên hắn quên nhìn đối phương tên là gì.

“Việc này không liên quan đến ông, từ hôm nay trở đi, cô bé không còn quan hệ gì với các người!” Quản gia hừ lạnh một tiếng, “Cô bé sẽ là thiên kim tiểu thư của nhà chúng tôi, thức thời thì cầm số tiền này, về sau nước giếng không phạm nước sông!”

“Đương nhiên đương nhiên!” Người đàn bà chỉ mong có thế, vội vàng cúi đầu khom lưng.

“Chúng ta đi thôi.” Quản gia kéo cô bé qua, vừa muốn cất bước, lại bị cô giữ chặt.

“Sao vậy?” Ông khó hiểu.

Chỉ thấy cô bé đi đến trước mặt cha nuôi, trước cái nhìn sáng rực của hắn, không biết từ lúc nào trong tay đã có một cây cọc gỗ, đâm mạnh vào dưới chân hắn, máu tươi lập tức nhiễm đỏ cọc gỗ…

“A… ” Trong phòng, vang lên tiếng gào như lợn bị chọc tiết của gã đàn ông.

Chương 3: Tòa thành Bạc Tuyết

Bạc Tuyết viên xinh đẹp, còn được gọi là Bạc Tuyết bảo, đây như một chốn yên vui, là nơi những bông hoa ngọc sơn bạc tuyết* nở rộ quanh năm. Cô bé con vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp, lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi thì càng ngày càng kinh ngạc.

Đúng là một tòa thành! Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một tòa thành ở khoảng cách gần như vậy, nơi này cao sang, thánh khiết như thiên đường vậy.

Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng chói lọi, làn sương mù mờ ảo, lập lờ như biển mây vây lây Bạc Tuyết bảo, tựa như trong bức thi họa; đỉnh nhọn trắng tinh, tạo hình duyên dáng, cao thấp đan xen, lầu trong lầu, cửa sổ thông thiên thẳng xuống, cột trụ đều thiết kế dáng vòm, điển hinhd cho phong cách kiến trúc Rô-ma.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, bọn người hầu mặc đồng phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí mộng ảo, hương thơm ngát tự nhiên tràn ngập khứu giác, còn có hồ nước xanh biếc bao quanh tòa thành; tất cả đều khiến cô bé chợt cảm thấy mình như công chúa Bạch Tuyết thời hiện đại.

Người quản gia dắt tay cô bé, mỉm cười nói: “Từ hôm nay trở đi, đây là nhà con, có thích không?”

Cô bé hưng phấn gật đầu. Tim cô đập nhanh tưởng chừng muốn vọt ra ngoài, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ có ảo tưởng mình sẽ có một ngày được như một công chúa sống tòa thành tuyệt đẹp thế này. Mà nay mọi thứ lại diễn ra chân thực ngay trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cô không kìm được nắm thật chặt, theo bản năng nuốt nước miếng.

“Cô bé chính là thiên kim tiểu thư của Lôi gia, còn không ra chào tiểu thư?” Giọng nói của quản gia không cao không thấp, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm của một người bề trên.

Bọn người hầu đứng hai bên cửa tòa thành sôi nổi, cung kính chào: “Kính chào Đại tiểu thư!”

Đôi mắt cô bé mở to ra, lộ vẻ trong suốt, tựa như con búp bê xinh đẹp được muôn người yêu quý, chỉ có điều quần áo cũ nát trên người phần nào nói lên thân phận của cô.

“Ta đã xem qua tư liệu của con, con gọi là Mạch Khê, năm nay tám tuổi đúng không?”

Người quản gia ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, thân thiết, giọng nói ôn hòa, dịu dàng như làn nước trong hồ bao quanh thành, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.

Cô bé gật đầu, bộ dáng nhu thuận khiến người nhìn thấy mà đau lòng.

Quản gia cười cười, không ai có thể nghĩ được một cô bé bề ngoài nhu thuận lại có thể quật cường đến vậy. Ông vẫn còn nhớ rõ cảnh gã đàn ông kia bị cô bé dùng cây gậy đả thương, xem ra, đại tiểu thư Lôi gia của bọn họ cũng là một con báo con.

“Bọn họ đều là người làm trong Bạc Tuyết bảo, về sau chuyện ăn uống thường ngày của đại tiểu thư sẽ có chuyên gia phụ trách, còn có người giúp việc giúp tiểu thư tắm rửa, thay quần áo.” Quản gia nói một mạch cho cô nghe.

Mạch Khê kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sẽ có nhiều người giúp việc hầu hạ cô như vậy sao? Hơn nữa, trên mặt họ đều là nụ cười hiền lành, dưới ánh mặt trời trang phục trắng tinh của họ thật sự rất đẹp. Cho tới bây giờ cô mới biết, thì ra làm người hầu mà cũng có thể mộng ảo như vậy.

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô bé, đôi long mi cong dài khẽ chớp, một lúc lâu sau, Mạch Khê rốt cục cũng