
sát khí, cùng với một thân hồng y tạo thành sự chói mắt.
Quân Kiền Linh nghe được ẩn ý trong lời nói của Quân Khuynh Vũ, sắc mặt trầm trầm, lấy tay chỉ vào Quân Khuynh Vũ, mang theo vài phần đắc ý nói :” Nếu biết ý đồ của ta, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, không cần giãy dụa! Đừng tưởng rằng ngươi vẫn như trước kia đứng ở chỗ này, ta sẽ sợ ngươi !”
”Không cần giãy dụa sao?”Bên trong đôi mắt đen thùi của Quân Khuynh Vũ loé ra tia sáng sâu không lường được, sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển,vừa nghiền ngẫm mà con ngươi giống như lập tức lóe ra quang mang làm cho người ta sợ hãi hoang mang ,khoé môi gợi lên nụ cười xơ xác tiêu điều,nói :” Lời này hẳn là bản điện hạ nên nói với ngươi”.
Vừa dứt lời, cây quạt trong tay Quân Khuynh Vũ tựa như có linh tính bay đi ra ngoài, độ cong biến hoá một cách kỳ lạ ở dưới ánh trăng giơ lên một chút hoàn mỹ,cây quạt bay ra đi một vòng, lại lần nữa quay về trong tay Quân Khuynh Vũ .
Mà cây quạt đi qua nơi nào,máu tươi văng khắp nơi, giống như nét mực màu đỏ ở trên bức hoạ cuộn tròn, hơn mười hắc y nhân vô thanh vô tức ngã xuống, thậm chí ngay cả Quân Khuynh Vũ ra tay như thế nào đều chưa kịp thấy.
Quân Kiền Linh thấy một màn như vậy,ánh mắt mở thật to,đồng tử có chút co rút lại, trên mặt hiện lên một tia bối rối rõ ràng, không tự chủ được từng bước rút lui, nhìn Quân Khuynh Vũ, qua hồi lâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh , trấn định nói:” Quân Khuynh Vũ! Ngươi không cần làm ta sợ, ta biết ngươi bất quá là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi nhất chiêu kia phản phệ, chỉ sợ ngươi ngay cả muốn động một chút cũng không được ! Ngươi may mắn một lần còn sống, lúc này đây, cũng không có vận khí tốt như vậy !”
Nguyên bản hờ hững đứng ở phía sau Quân Khuynh Vũ , Lạc Khuynh Hoàng nghe được Quân Kiền Linh nói những lời này, bên trong con ngươi đen nhánh đột nhiên hiện lên sát khí, ánh mắt của nàng giống như thấm vào hàn khí ngàn năm bắn về phía Quân Kiền Linh, thanh âm giống như đến từ địa ngục lạnh như băng, “Quân Kiền Linh! Trí nhớ của ngươi thật không sai! Như vậy, chúng ta có phải hay không nên tính luôn món nợ lần trước ? !”
“Trừ bỏ Quân Kiền Linh. Toàn bộ giết sạch.” Quân Khuynh Vũ đem Lạc Khuynh Hoàng lôi kéo lui lại mấy bước, trên mặt hiện lên một tia thần sắc lạnh lùng, dung nhan cao nhã giống như băng tuyết vạn năm không chút biến hóa , không có chút cảm tình.
Nghe được mệnh lệnh của Quân Khuynh Vũ, tứ đại hộ pháp lập tức đi ra từ trong bóng tối , Thanh Long, Bạch Mộ, Chu Tước, Huyền Vũ. Bốn người ra tay như điện, cùng trăm tên sát thủ còn lại giao chiến cùng nhau.
Tuy nói là hai đấm mạnh địch bốn tay, nhưng thực lực kém không phải một chút, bởi vậy cho dù tứ đại hộ pháp có mạnh cũng rơi vào thế hạ phong, nhưng có qua có lại chém giết lẫn nhau cũng là chiếm hết ưu thế, bọn họ cơ hồ mỗi một chiêu đi xuống đều có thể giết chết một gã sát thủ, xuống tay tốc độ nhanh như thiểm điện,tuyệt không lưu tình chút nào.
Quân Khuynh Vũ đứng nhìn ở ngoài phạm vi chém giết , trên mặt mang theo thần sắc lạnh lùng , bên trong con ngươi đen thui không có chút cảm tình lóe ra ánh mắt lạnh như băng, cả người đứng ở dưới ánh trăng, giống như vị thần , nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé.
Quân Kiền Linh nhìn một màn như vậy trở tay không kịp, cơ hồ không thể tin được. Tứ đại hộ pháp rõ ràng không ở bên người Quân Khuynh Vũ, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện? Mà võ công bọn họ thế nhưng đáng sợ đến như vậy, nhiều sát thủ như vậy , nhưng bọn họ bốn người lại như vào chỗ không người.
Thẳng đến giờ phút này, Quân Kiền Linh mới chính thức ý thức được vì sao trên giang hồ tất cả mọi người đối Lưu Tô các kính sợ vô cùng, nghe tin đã sợ mất mật, bởi vì, thực lực Lưu Tô các, đáng sợ giống như quỷ thần.
“A!”tiếng thét chói tai của nữ tử vang lên, tiếng chém giết lẫn nhau có vẻ phá lệ bén nhọn.
Ánh mắt mọi người đều theo tiếng kêu sợ hãi nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng nhỏ xuất hiện ở phụ cận vòng vây chém giết, thân mình nhỏ kia ở trong bóng đêm có chút phát run, có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Bởi vì cách khá xa, thêm khoảng cách tứ đại hộ pháp đang cùng sát thủ bên trong chém giết, Lạc Khuynh Hoàng thấy không rõ lắm bộ dạng nữ tử kia , nàng nhíu chân mày nhìn Quân Khuynh Vũ, giống như đang hỏi, người này thế nào lại biết băng trì, còn từ phía sau chạy tới?
“Ta cũng không biết là ai.” Quân Khuynh Vũ cũng không có thấy rõ ràng bộ dạng nàng kia , chỉ đại khái thấy rõ ràng hình dáng nàng ta,
“Bạch Mộ. Đem nàng kia mang lại đây.” Quân Khuynh Vũ nâng mâu nhìn thoáng qua Bạch Mộ cách hắn gần nhất, từ từ mở miệng.
Bạch Mộ rất nhanh lĩnh mệnh, đem nàng kia đưa tới trước mặt Quân Khuynh Vũ . Nàng kia thân mình còn lạnh run, một đôi mắt ngập nước giống như nai con hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ, tựa hồ nhìn thấy chuyện tình không thể tin .
“Chủ tử, nàng. . .” Bạch Mộ tựa hồ là nhận thức nữ tử này, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, hình như là muốn mở miệng thay nữ tử này lưu chuyển, nhìn thoáng qua nàng kia, lấy tư thái tao nhã mà cao cao tại thượng hỏi, “Thập nhất muội chạy tới nơi này làm