
của Quân Ngữ Yên, vì để cho thấy lập trường chính trị giữa hắn cùng phụ thân không giống nhau. Nay nhìn đến chàng đối phó thế lực dị phái trong triều, hắn cũng chỉ là mặt ngoài trung tâm, chưa từng nghĩ đến lợi ích của phụ thân. Kẻ tiểu nhân như thế, cho dù có trí tuệ, cũng không nên trọng dụng.”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, Quân Khuynh Vũ tựa tiếu phi tiếu, bên trong con ngươi đen như mực mang theo một tia cao thâm nhìn không thấu, từ từ nói, “Hoàng nhi có biết vừa rồi Lưu Tử Hiên nói gì với ta không?”
“Cái gì?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày hỏi. Nàng tuy rằng có thể đoán được dụng ý của Lưu Tử Hiên, nhưng nàng dù sao cũng không phải thần, làm sao biết Lưu Tử Hiên sẽ nói gì với Quân Khuynh Vũ.
“Hắn cầu ta thả cho phụ thân hắn một con ngựa. Cho phép phụ thân hắn cáo lão hồi hương.” bên trong con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ mang theo một tia cao thâm, từ từ nói.
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, trong mắt mang theo một chút thâm sắc, nhíu mày nói, “Cho dù có thể giải thích chuyện hắn đối với phụ thân hắn, nhưng lợi dụng Quân Ngữ Yên là sự thật?”
“Lưu Tử Hiên cố ý tạo hoa danh bên ngoài, đối Quân Ngữ Yên cũng bất quá là trêu đùa vài câu mà thôi, hắn cũng chưa từng nghĩ tới Quân Ngữ Yên sẽ yêu hắn.” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, từ từ nói, “Trong triều đình, cho tới bây giờ đều là hắc ám, việc bất đắc dĩ lại nhiều không kể xiết. Lưu Tử Hiên có hành vi như thế, cũng không có gì đáng trách. Huống chi, tiểu nhân chân chính còn đáng tin cậy hơn so với ngụy quân tử.”
“Chàng muốn trọng dụng Lưu Tử Hiên?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói, vẻ xem thường trên mặt cũng đã mất đi không ít. Nàng thật sự là buồn cười, hai tay đều đã nhuốm bao nhiêu máu tươi như vậy, thế nhưng còn đi chỉ trích người khác tính kế cùng lợi dụng sao?
“Hoàng nhi nghĩ là không thể?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tự nhiên hỏi. Trong mắt hắn, không có gì gọi là hậu cung không thể tham gia vào chính sự.
Đối với hắn mà nói, không có hậu cung, chỉ có thê tử ngang hàng với hắn, cũng là thê tử duy nhất của hắn.
“Nếu chàng quyết định trọng dụng hắn, tự nhiên là chắc trong tay hẳn có thể khống chế được hắn. Mà hắn xác thực có vài phần mưu lược, hơn nữa trọng dụng hắn còn có thể thu mua lòng người, vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt.” Lạc Khuynh Hoàng từ từ nói.
“Hôm nay chính là ngày hòa thân.” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng đồng ý, cũng không tiếp tục đề tài kia, mà là chuyển đề tài, tiếp tục nói, “Tư Triệt ở Tây Quyết mấy ngày, đã biểu lộ rất tốt lập trường hữu hảo của Cẩm quốc với Tây Quyết cùng Lăng quốc, đối với Tây Quyết cùng Lăng quốc làm khó dễ, Tư Triệt cũng đều xử lý tốt lắm. Chỉ chờ qua ngày hòa thân ngày, Tư Triệt sẽ trở về.”
“Như thế là tốt nhất.” Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, cũng có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Quân Khuynh Vũ chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu, nhưng nguy cơ cùng hung hiểm bên trong, sợ cũng chỉ có Liễu Tư Triệt rõ ràng đi. Ánh mắt không tự giác nhìn về phương hướng Tây Quyết, hy vọng Liễu Tư Triệt có thể bình an trở về.
Tây Quyết hoàng cung.
Lăng Vũ Lưu mặc giá y đỏ thẫm, trên mặt thêu hoa mẫu đơn phức tạp, thoạt nhìn kiều mỵ mà loá mắt, trên mặt nàng trang điểm cực kì tinh xảo, cơ hồ đem toàn bộ biểu tình của nàng đều che dấu. Khóe môi nàng mang theo đoan trang tươi cười, thoạt nhìn đoan trang hiền thục, chỉ là bên trong con ngươi đen thùi lại mang theo nồng đậm đau thương, thậm chí còn có một tia vặn vẹo hận ý.
Âu Dương Triệt mặc hỉ bào đỏ thẫm đứng bên người Lăng Vũ Lưu, khóe môi ôm lấy ý cười tà mị không chút để ý , bên trong con ngươi hẹp dài lóe ra nghiền ngẫm ý cười, ánh mắt nhìn Lăng Vũ Lưu nhìn như ôn nhu, kỳ thật nhưng không có độ ấm, giống như người đứng bên cạnh hắn không phải là thê tử của hắn, mà chỉ là một người xa lạ.
Liễu Tư Triệt làm sứ thần Cẩm quốc, ngồi ở vị trí đầu tiên, thấy rõ rành mạch một màn này. Khóe môi hắn mang theo thanh nhã ý cười, mâu quang u hắc trong suốt mà rõ ràng, bên trong mang theo một tia bất đắc dĩ.
Hôn nhân bằng mặt không bằng lòng như vậy, toàn bộ ý nghĩa sợ cũng vì hai quốc hợp tác, vì có thể bảo hộ địa vị lẫn nhau trong thời đại phân tranh này.
Với hắn, duy độc cảm tình là thần thánh không thể xâm phạm. Có thể dùng kế, cũng không thể đem cảm tình đi tính kế. Hắn không thương Lăng Vũ Lưu, sẽ không thú nàng, mặc dù nàng cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, hắn cũng không nguyện.
Lăng Vũ Lưu ánh mắt vọng đến khuôn mặt Liễu Tư Triệt trong nháy mắt, mang theo nỗi đau cùng chua sót, nàng mặc giá y, rất xa nhìn Liễu Tư Triệt. Khoảng cách như vậy, nói xa không xa, nói gần không gần.
Chỉ cần đi vài bước là có thể chạm vào, nhưng vài bước này, so với muôn sông nghìn núi còn khó đi hơn. Thời điểm nàng biết nàng yêu hắn, liền bắt đầu truy đuổi, nhưng nhiều năm như vậy, hắn thủy chung cách nàng xa xôi như vậy. Có lẽ là hận hắn đi, nhưng nàng càng hận, là cái người hắn yêu kia, là người cướp đi tâm của hắn, làm cho hắn không chút do dự cự tuyệt nàng!
Lạc Khuynh Hoàng!
Nghĩ đến ba chữ này, L