Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324710

Bình chọn: 9.00/10/471 lượt.

g xa, rít gào.

Nói không sai Quân Lạc tên quỷ này có khi nào nhu thuận, hóa ra là để chỉnh hắn! Nó ở cửa phòng lén lút, hóa ra là cố tình dẫn hắn đi ra? Rốt cuộc hắn dính phải cái gì vây!? Hắn thực sơ suất, tự nhiên nhiều lần bị một đứa nhỏ lừa.

“Lạc Nhi không cố ý, Lạc Nhi chỉ không cẩn thận.” Quân Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của Quân Khuynh Vũ, thè lưỡi, ra vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ.

Nếu không phải sớm biết bản tính phúc hắc của Quân Lạc, Quân Khuynh Vũ sẽ không bị Quân Lạc ra vẻ vô tội đáng thương lừa gạt. Đều nói dạy con đều từ cha mà ra, hắn còn chưa dạy, Quân Lạc đã đem hắn chỉnh từ đầu tới chân nha, hắn còn dạy gì nữa?!

Nhưng Quân Khuynh Vũ lại không biết vì sao Quân Lạc giảo hoạt như vậy, ngoại trừ do trời sinh thông minh còn là vì đi theo hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng lâu ngày, hắn tính kế người khác như thế nào, Quân Lạc chính là tính kế lại hắn như vậy, nhưng Quân Lạc dùng cách của tiểu hài tử, còn hắn tính kế, chỉ có khả năng là muốn lấy mạng người khác.

“Không cẩn thận?” Quân Khuynh Vũ hiển nhiên không tin lời Quân Lạc, hắn nhíu mày nhìn Quân Lạc, đơn giản cởi giày, đi chân trần chạy đến trước mặt Quân Lạc, một phen túm Quân Lạc vào trong tay.

Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ cởi giày chạy đến thì hoảng sợ, nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị Quân Khuynh Vũ bắt được, lập tức đáng thương nhìn Quân Khuynh Vũ, nức nở nói, “Phụ thân, Lạc Nhi sai rồi.”

Quân Khuynh Vũ cố ý không nhìn mặt Quân Lạc, mỗi lần sau khi Quân Lạc chỉnh hắn xong liền bày ra một bộ đáng thương, mà hắn luôn mềm lòng. Vì sao lại bị lừa? Bởi vì mỗi lần Quân Lạc nói nó sai rồi với hắn xong, lại tiếp tục làm ra đủ trò để chỉnh hắn.

Quân Khuynh Vũ nhìn chất lỏng dính ở giày, vờ như sẽ ném Quân Lạc vào chỗ đó, Quân Lạc sợ hãi hô, “Mẫu thân, người đã đến rồi! Mau tới cứu Lạc Nhi!”

Quân Khuynh Vũ nghe vậy liền thả Quân Lạc xuống, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng đâu, lại nhìn Quân Lạc bấy giờ đã chạy rất xa, thân ảnh nhỏ nhắn chạy bình bịch, chân ngắn chạy như bay, bộ dạng kia thực rất đáng yêu.

Quân Khuynh Vũ nhìn bóng Quân Lạc chạy nhanh như chớp, trên mặt tươi cười bất đắc dĩ, trong mắt ẩn giấu một tia yêu thương. Nếu hắn thật sự muốn đuổi theo Quân Lạc, nó sao có thể chạy thoát? Mà vừa rồi hắn cũng không định ném nó xuống, chỉ là hù dọa nó để nó ngoan một chút mà thôi. Nếu Quân Lạc không phải con hắn, nếu không phải hắn có lòng dung túng Quân Lạc, đừng nói là Quân Lạc ba tuổi, khắp thiên hạ cũng chưa ai có thể đem Quân Khuynh Vũ hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu có thì chỉ là hắn đang tính kế người khác.

“Liễu Cẩn Nguyệt! Ngươi nha đầu chết tiệt kia! Ta sẽ tìm Thất ca ca phân xử!” Quân Lạc vừa mới biến mất trước mặt Quân Khuynh Vũ, hắn lại nghe thấy thanh âm hùng hổ của Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa đã mười lăm tuổi, cũng không còn nhỏ, mấy năm nay Quân Khuynh Vũ cố ý bồi dưỡng Quân Diệp Hoa, công phu của Quân Diệp Hoa không chỉ tăng lên nhanh chóng, mà mưu lược chính trị cũng tiến bộ không ít, chỉ duy tính tình này, vẫn thẳng thắn như vậy.

“Phân thì phân, ta không tin Hoàng đế ca ca sẽ giúp ngươi!” Theo sát sau Quân Diệp Hoa là thanh âm lanh lảnh của nữ tử, quả nhiên là tam tiểu thư Thừa tướng phủ, Liễu Cẩn Nguyệt.

Liễu Cẩn Nguyệt nay cũng đã mười bốn. Năm đó Lạc Khuynh Hoàng vừa liếc mắt một cái đã hấp dẫn hắn, mà Liễu Cẩn Nguyệt lúc đó là một tiểu cô nương không rành thế sự, nhưng ai nói như vậy không tốt? Trưởng thành, tàn khốc, lạnh lùng, nếu có thể vô tư vô lự như vậy không có gì là không tốt.

Khóe môi nở nụ cười, Quân Khuynh Vũ nhìn hai người hỏi, “Sao vậy, lại có chuyện gì?”

Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt khắc khẩu hắn đã quen thuộc, đến một món điểm tâm, một bộ y phục bọn họ đều có thể ầm ĩ nửa ngày.

Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đi đến trước mặt Quân Khuynh Vũ, liếc mắt một cái thấy hai chân trần của hắn, không khỏi kinh ngạc. Mà Quân Khuynh Vũ vẫn bình tĩnh tự nhiên, dường như không để ý hai chân không mang giày của mình, trên mặt hắn không chút quẫn bách mà tươi cười nhìn bọn họ. Cho dù thế nào, hắn vẫn như vậy, ngược lại người ta còn không cảm thấy hắn không mang giày thì chật vật, mà còn cảm giác bất đồng.

“Hoàng đế ca ca, Quân Diệp Hoa cưỡi ngựa thua ta mười lượng bạc mà không nhận!” Liễu Cẩn Nguyệt thấy Quân Diệp Hoa không nói gì, liền tiên hạ thủ vi cường nói trước.

Quân Diệp Hoa nhíu mi nhìn Liễu Cẩn Nguyệt giành trước nói, trên mặt thanh tú lộ vẻ khinh thường, nói với Quân Khuynh Vũ, “Thất ca ca, Liễu Cẩn Nguyệt nha đầu chết tiệt này gian lận! Nếu nàng ta không gian lận, ta sao có thể thua?”

Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, ban đầu kiêu ngạo có phần thu lại, mắt đảo một vòng, chết còn mạnh miệng không phục nói, “Gian lận thì sao, cũng là ngươi thua! Chúng ta tỷ thí thắng thua, không nói gì đến gian lận hay không hết!”

Quân Khuynh Vũ nghe xong, nhìn Quân Diệp Hoa một cái, chậm rãi nói, “Diệp Hoa nhớ kỹ, mặc kệ vì lí do gì, đệ cũng đã thua rồi. Nếu ở trên chiến trường bị người ta thiết kế, đệ đã mất mạng, e rằng cả


Duck hunt