
c, nhưng hôm qua một phần vì đang ở trong tình trạng cao hứng sau khi “nhậu”, một phần do ba đứa kia đang cơn hăng tiết “đánh nó nhừ xương”, nên Hùng bụi cố tình làm lơ, không muốn cho đồng bọn mất hứng. Ðến khi thằng Sĩ “chơi” thằng Hoàng một cái tát muốn nẹt lửa thì Hùng bụi cảm thấy sự trừng phạt đã trở nên khá mạnh tay và chắc chắn tụi “Mũi tên vàng” sẽ không chịu bỏ qua. Trên đường về, nó trách Sĩ:
– Mình dọa cho nó sợ là đủ rồi, mày “xuống tay” với nó làm gì?
Sĩ nhe răng cười:
– Không biết sao thấy cái bản mặt nó, tao “gai” quá. Ðánh vậy còn nhẹ đó, nếu nó đứng lại, chắc tao nện nó rêm người quá.
Hùng bụi tỏ ý không bằng lòng:
– Kiểu này lôi thôi với tụi nó cho coi.
– Trời, muốn đánh nhau thì đánh chớ mình sợ đếch gì lôi thôi!
– Thì tao đâu có sợ. Chỉ sợ tụi nó kêu mình đá bóng không lại nên sinh sự đánh nhau.
Sĩ không quan tâm đến vấn đề danh dự cho lắm, nó gạt phắt:
– Nó nói gì kệ nó, còn nếu tụi nó muốn “tính tới” chuyện thằng Hoàng thì mình chơi tới cùng, ngán gì!
Hùng bụi cũng tính trước mọi thứ trong bụng rồi. Mặc dù về phía nội bộ, nó không tán thành những việc đã xảy ra, nhưng đối với đội “Mũi tên vãng”, nó sẵn sàng chấp nhận một cuộc đụng đầu, nếu đội này khiêu khích, mà không thèm thanh minh một tiếng nào. Do đó, sau một giây lúng túng trước câu hỏi của thằng Tân, Hùng bụi lấy lại bình tỉnh đáp bằng một giọng ngang phè:
– Thì hôm qua tụi tao đánh thằng Hoàng, có gì phải giải thích?
– Hừ, có gì phải giải thích! – Tân gằn giọng – Tụi mày nói nghe ngon quá há?
Sơn cao đứng sau lưng Hùng bụi, vọt miệng:
– Ngon chớ sao không!
Nghe giọng lưỡi cha chú của đối phương, Quân không dằn nỗi:
– Ngon cái con khỉ! Tụi mày là một lũ hèn! Bốn thằng vây đánh một đứa mà không biết nhục! Hừ, sư tử “dỏm”!
Thằng Sĩ thấy đối thủ xỉ vả phe mình quá xá cỡ, nó băng người lên trước nói:
– Ê, không có bốn người đánh một à nghe! Có mình tao ra tay à! Tụi mày hỏi thằng Hoàng coi! Ê, phải không Hoàng?
– Ðồ hèn! Ðồ ba xạo! – Hoàng to tiếng lên án – Vậy chớ đứa nào xô sau lưng tao?
Sĩ chống chế:
– Thì Sơn cao xô. Nhưng nó xô chứ đâu có đánh mày.
Nghe giọng điệu ngang như cua của thằng Sĩ, Tình nổi sùng, gắt:
– Thôi, dẹp mày đi! Tụi hèn nhát! Tụi mày đá bóng thua bên tao không biết làm sao nên đón đường đánh thủ môn cho bỏ tức chứ gì!
Hùng bụi đỏ mặt:
– Bậy! Tụi tao chỉ trừng trị nó về tội phản bội.
Tân nheo mắt:
– Bộ mày nói nó bắt gôn cho tụi tao là phản bội tụi mày hả?
– Chớ gì nữa! Nó sống ở khu phố 2 lại qua bắt gôn cho khu phố 1, không phản bội chớ là gì!
Hoàng đột ngột la lên:
– Phản bội cái khỉ mốc! Tao cóc thèm chơi với tụi mày, vậy thôi! Ðồ con nít ranh mà bày đặt hút thuốc lá, đánh bài ăn tiền!
Sơn cao nóng máu:
– Tụi tao làm gì kệ tụi tao, không mắc gì mày mà mày xía vô.
Thằng Hoàng kê lại liền:
– Thì tao đâu có thèm “xía vô” tụi mày. Tao “xía vô” đội “Mũi tên vàng” sao tụi mày lại đánh tao?
Cãi không lại, Sơn cao đỗ liều:
– Thích thì đánh chớ sao!
Thấy mình không còn cô thế như hôm qua nữa, Hoàng nhảy phắt lại trước mặt Sơn cao, thách thức:
– Mày ngon đánh đi!
Thằng Sĩ cũng xáp vô:
– À, mày muốn chơi nhau hả?
Thấy Sơn cao và thằng Sĩ đang tính ăn thua đủ với thằng Hoàng , Tình chen vô giữa, đứng án trước mặt Hoàng:
– Bộ tụi mày tính lấy hai đánh một nữa hả? Ðứa nào ngon chơi tay đôi với tao nè!
Vừa nói Tình vừa xăn tay áo.
Coi bộ không thể nào tránh khỏi xô xát, Hùng bụi ra lệnh:
– Sơn cao dang ra, để thằng Sĩ chơi trước!
Sơn cao lập tức lùi ra. Cả bọn nhóc quây lại thành một vòng tròn quanh Tình và Sĩ hệt như cảnh người ta xem một trận đá gà.
– Vô! Vô!
Các ông nhóc vừa vỗ tay vừa hò hét cổ vũ.
Ở giữa, hai đối thủ đang xoay tròn quanh nhau, giữ miếng.
– Vô đi! Vật cổ nó xuống! Cho nó bể be sườn đi!
Mặc cho tiếng reo hò ầm ĩ, hai đối thủ vẫn chưa xông vô nhau, chúng tiếp tục xoay tròn, mắt gườm gườm nhìn nhau tóe lửa.
– Cho nó nếm mùi Vô-vi-nam đi Tình! – Quân vừa nhảy loi choi vừa động viên gà nhà.
Nhưng thằng Tình hình như quên mất thế song phi mà nó mới biểu diễn lúc nãy. Cũng có thể là Tình chỉ dành thế đó để đối phó với Thuận ròm. Còn Sơn cao thì tại nó… cao nên khó mà kẹp cổ được nó, vì vậy mà Tình không giở võ ra cũng nên.
Ðội “Sư tử” cũng không muốn tỏ ra là những khán giả thiếu nhiệt tình. Tâm sún đấm hai tay vào nhau:
– Giở thế “Ưng trảo công” của mày ra đi Sĩ! Móc mắt nó!
Còn Thuận ròm quên mất là mình… ròm, nó phồng ngực hô hào “chiến tranh”:
– Bẻ giò nó đi, Sĩ! Cho nó hết đá bóng luôn!
Nhưng cũng như Tình, thằng Sĩ quên mất những thế võ hiểm mà thực ra nó không có. Hai đứa tiếp tục vờn nhau một cách rất hữu nghị. Vờn chán, hai đứa đứng lại, mặt đối mặt, hằm hè thách thức:
– Mày ngon mày đụng trước đi! – Tình nói.
– Mày ngon mày đụng trước đi! – Sĩ lặp lại.
Nhưng không đứa nào ngon nên cả hai đều không ai dám đụng trước.
– Ðứa nào đụng trước làm cha! – Sĩ nhất quyết không chịu làm cha.
Tình nhìn thẳng vô mặt đối thủ khích bác:
– Mày đụng đi! Chiều hôm qua mày ngon lắm mà!
–