
chờ em đấy_ Tooya khẽ nói, ngẩng đầu lên nhìn Rima chăm chú.
– Anh Tooya, xin anh, xin anh hãy cứu lấy tộc Ôatsu, hãy cho dừng ngọn lửa ấy lại, em biết em sai rồi em sẽ không làm những chuyện đó nữa đâu_ Rima nhìn Tooya tha thiết nói. Khuôn mặt cô ánh lên vẻ bi thương.
– Rất tiếc, em đến muôn rồi, tư dinh nhà Ôatsu đã hoàn toàn cháy rụi_ Tooya nhẹ nhàng nói, tựa hồ như không
_ Phụp…- Bàng hoàng, Rima ngồi sụp xuống, cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ vì những hành động ngu ngốc của mình, cô đã hại cả gia tộc không có nơi để ở.
– Em đừng lo lắng về chỗ ở, ta đã sắp xếp cho những người trong tộc Ôatsu một căn biệt thự ở Mĩ rồi, em hãy cũng gia đình sang đó sinh sống và hòa nhập với cộng đồng vampire bên đó đi.
– Không…em không muốn rời nước Nhật, không muốn rời xa anh, xin anh đấy, đừng tàn nhẫn với em như thế. Dù sao thì em và anh cũng đã từng lớn lên bên nhau, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm gì với em sao?_ Mika đau đớn kêu lên, nước mắt cô tuôn lã chã
Tooya khẽ nhắm mắt đứng dậy đi đến bên cô gái, anh quỳ một gối xuống dịu dàng xoa đầu cô nói:
– Thật lòng xin lỗi em nhưng trái tim ta lại không thể lớn đến thế, nó chỉ có thể chứa một người mà thôi.
Tooya nói xong liền đứng dậy bỏ ra ngoài, đối với anh những chuyện kiểu này cần phải giải quyết dứt khoát.
Bàn chân anh vừa định bước qua vạch cửa thì Rima đã nhào đến vòng tay ôm chặt lấy anh khóc lóc van xin:
– Đừng…huhuhu…anh đừng đi, đừng bắt em xa anh, em đã sai rồi, anh hãy cho em cơ hội sửa sai được không? em hứa sẽ không làm như vậy nữa, chỉ cần anh để em ở bên cạnh anh là được…huhuhu…
Tooya khẽ gỡ tay Rima ra, anh khẽ thở dài dùng những ngón tay trắng muốt, đẹp như mơ của mình lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:
– Đúng, em đã sai, nhưng cái sai của em là đã không hiểu ta, ta không phải là người dịu dàng như em đã thấy, bản thân ta độc ác hơn bất cứ ai trên đời này…Dù sao thì ta vẫn muốn nói lời xin lỗi và cảm ơn em, tạm biệt Ôatsu…
Rima đứng chết trân tại chỗ, cô nhìn theo cho đến khi bóng Tooya khuất hẳn mới quỳ sụp xuống đưa tay lên ôm mặt, hết rồi, hết thật rồi, 10 năm tình yêu của cô đã bị ngọn lửa kia thiêu rụi hoàn toàn….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'> Uragirimono: trong tiếng Nhật nghĩa là kẻ phản bội, viết tắt là Uragi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap 35: Nhân vật mới.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng như tờ, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên…
– Á…._ Tôi choàng tỉnh dậy, run rẩy đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hình như tôi vừa mới gặp ác mộng, một cơn ác mộng thật kinh hoàng. Không hiểu sao dạo này tôi hay gặp nhưng cơn ác mộng như vậy, tần suất xuất hiện của người đàn ông đó ngày một dày hơn.
Ông ta là một người có cung cách kì dị với khuôn mặt trắng bệch và những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Mái tóc bạc dài quá đầu gối, cái mũi khoằm hơi hếch lên lộ rõ vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ. Đôi mắt màu xanh xám nhìn tôi đầy sự ghét bỏ.
Trong giấc mơ giọng nói lạnh lùng, cay độc của ông ta cứ liên tục rít lên khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung:
” Mày là đồ con hoang, mày là đồ..con ..hoang… ”
……Tôi nhắm mắt, khẽ tựa lưng vào thành giường thở dốc, cảm thấy cơ thể như đang run lên từng đợt. Tại sao người đàn ông đó lại ghét tôi đến vậy? Vì cớ gì mà ông ta cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ hành hạ tôi?
Đang suy nghĩ mông lung chợt tôi giật mình khi thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt xuống vai mình. Nhanh như chớp, tôi hất mạnh bàn tay đó ra rồi vớ lấy chiếc gối bên cạnh hung bạo đập thẳng vào người đó hét lên:
– Buông ra, đồ ác ma…
– Em sao vậy Yume?
Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên, tôi giật mình há hốc mồm nhìn người đối diện, chiếc gối trên tay rơi bộp xuống đất.
– Takeshi sempai? Sao anh lại ở đây? Em…em xin lỗi…em ko biết…_ Tôi lắp bắp nói rồi vội vã cúi đầu xuống, tay nắm chặt lấy mép chăn. Khuôn mặt nóng bừng lên vì ngượng .
Ôi! Đúng thật là…chưa đâu vào đâu đã hành động lỗ mãn, cũng may người đó là anh Takeshi chứ phải Kai chắc hắn đã vất tôi qua cửa sổ mất rồi. Tôi rùng mình nghĩ, tóc gáy bỗng dựng đứng cả lên.
– Trông em có vẻ không được vui, đã có chuyện gì xảy ra à?_ Takeshi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng bàn tay ấm áp của mình xoa xoa mái tóc hơi rối của tôi, đôi mắt nâu khẽ ánh lên tia sáng.
Hành động thân mật và có chút đường đột này khiến tôi giật mình, vội lé người ra xa tránh bàn tay của anh ấy rồi mỉm cười xuề xòa nói:
– Em không sao, chỉ là ngủ nhiều quá thôi. Anh đến từ lúc nào vậy?
– Tôi đến được một lúc rồi, nhưng thấy em vẫn ngủ say nên không tiện lên tiếng._ Anh ấy mỉm cười nói, nhẹ nhàng thu bàn tay bị tôi “từ chối” về.
…
Một bầu không khí tĩnh lặng bỗng bao trùm lên tất cả, Takeshi sempai vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khuôn mặt anh toát lên vẻ đăm chiêu, khó hiểu.
Tôi bỗng cảm thấy ngạt thở trước bầu không khí khó chịu này, định bụng sẽ lên tiếng để phá tan nó thì đúng lúc ấy một giọng nói trầm buồn đột nhiên vang lên:
– Tôi…sẽ bảo vệ em…bằng bất cứ giá nào, dù có phải hi sinh cả tính mạng…
Tôi há hốc mồm nhìn Takeshi, đờ người ra trước câu nói lạc điệu của anh ấy, bảo vệ, bảo vệ cái gì cơ?