
muốn ngắm ngía cảnh vậy xung quanh. Không khí im lặng đến mức khó chịu.
“Người gì giống cục gỗ, chả mở miệng gì cả” Tôi lẩm bẩm trong miệng rồi quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí bức bối này, nếu anh ta không muốn nói thì tôi sẽ làm cho anh ta phải nói.
– Anh ơi, anh tên gì vậy?_ Bằng giọng nói trong trẻo, dịu dàng nhất có thể, tôi quay ra híp mí cười.
– Hửm? À, Tooya, Tooya Hondo._ Anh ta nói mà không quay ra nhìn tôi, thật kì lạ dưới ánh sang lấp lánh của ánh đèn tôi thấy đôi má ấy khẽ ửng đỏ. Là do tôi nhìn lầm hay tại phản chiếu của ánh sáng, con người lạnh lùng này mà cũng biết ngượng ư?
Tôi ngồi ngẩn ngơ một hồi rồi tự gõ vào đầu mình vì cái suy nghĩ ngốc nghếch, chỉ là hỏi tên thôi mà, làm sao mà anh ấy ngượng được.
Tôi nghĩ rồi khẽ cười ruồi tiếp tục lên tiếng:
– Tên anh hay quá, nghe rất dịu dàng. Nhưng sao anh không hỏi tên em? (_ __) * nàng thật là mặt dày a *
Tooya hơi ngớ người trước câu hỏi của tôi, anh khẽ phì cười rồi vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc hỏi bằng giọng trêu chọc:
– Ừm, vậy em tên là gì?
– Em tên Yume Hana. Anh có biết ý nghĩ của cái tên Yume không?_ Tôi mỉm cười vui vẻ đôi mắt lấp lánh ánh sao.
– Là gì vậy?_ Tooya cố làm vẻ ngạc nhiên hỏi tôi mặc dù anh biết rõ, Yume trong tiếng Nhật có nghĩa là giấc mơ.
– Là giấc mơ đó. Ba nói đặt tên như vậy vì muốn em có một cuộc sống đẹp như trong mơ. Giấc mơ thì luôn đẹp hơn đời thực đúng không anh?_ Tôi nói với vẻ triết lí sâu xa.
– Ừm, đúng là giấc mơ luôn đẹp hơn đời thực nhưng nếu cứ sống mãi trong giấc mơ đẹp, đến khi em thức dậy, cuộc sống trước mặt em sẽ ngập màu địa ngục. Đời thực chính là khác giấc mơ ở chỗ đó. _ Tooya chợt đăm chiêu nói, đôi mắt buồn hướng về phía xa xa nơi cuối chân trời ngập tràn sắc màu u tối.
– Anh nói gì em chả hiểu._ Tôi ngơ ngác nhìn Tooya.
– Tạm thời em chưa biết được đầu cô bé ạ!_ Tooya mỉm cười nhìn tôi, dịu dàng xoa đầu tôi, đôi mắt chợt trở lên mông lung:
– Cuộc sống trong quá khứ ấy thật hệt như một giấc mơ đẹp. Ba mẹ là những người siêu phàm xuất sắc, bản thân mang trong mình dòng máu vua, có tố chất hơn người và tương lai sáng lạn. Nhưng cuộc sống cay nghiệt thì lại không để ai mơ nhiều. Nó như một chiếc gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt khiến người ta thực tỉnh, nhận thức được thì ra những hạnh phúc mà ta có thực chất chỉ là những giấc mơ đẹp. Để rồi khi những sự thật trước mặt được phơi bày thì cuộc sống lại chẳng khác gì địa ngục. Những kí ức đẹp đẽ về cuộc sống như mơ ấy càng khiến bản thân mình thêm đau đớn, tủi nhục._ Tooya thì thầm như đang nói với gió, với đất trời và với những người…đã mất.
– Anh…đang nói về ai vậy?_ Tôi mơ hồ hỏi nhưng đáp lại câu hỏi của tôi, Tooya chỉ ôn nhu mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú ánh lên những nét buồn.
Tôi đang định lên tiếng hỏi lại lần nữa thì chợt nghe thấy tiếng gọi thất thanh của mẹ vang lên:
– Yume, Yume à…
Nhanh như cắt tôi vội đứng bật dậy, mắt dáo dác ngó tìm bóng dáng thân thương, hét lên sung sướng:
– Mẹ, mẹ ơi con ở đây.
Chỉ trong giây lát, ba mẹ đã xuất hiện ở bên tôi, mẹ lo lắng ôm tôi vào lòng, nước mắt của bà thánh thót rơi trên bả vai tôi. Còn ba chỉ lặng lẽ nhìn hai mẹ con, đôi mắt ông ánh lên nét cười.
– Tìm được rồi hả? Vậy không cần phải quát tướng lên với ta nữa chứ?
– Mẹ.
– Bà ngoại…
Bà ngoại đẩy xe lăn từ từ tiến lại chỗ chúng tôi, ngẩng đầu cao ngạo. Khuôn mặt già nua ánh lên nỗi khinh bỉ, chán ghét cùng cực.
– Con xin lỗi mẹ, tại con cuống quá._ Mẹ tôi bế tôi lên, khẽ quẹt nước mắt hối lối nói.
– Hừ, nếu ta có chết thì chắc con cũng không nhặng xị lên như vậy đâu nhỉ?_ Bà ngoại nhướn mày nói, thanh âm sắc bén, cay nghiệt.
– Kìa mẹ…_ Mẹ tôi ấp úng đưa tay lên gãi cổ những tiếc là lại gãi nhầm vào đầu tôi (_ __)
– Thôi được rồi, anh chị và con bé đi theo cô tì nữ này đến phòng ta đã xắp sếp sẵn đi. Ngủ sớm, mai còn cử hành tang lễ cho Lathan và Maria.
– Vâng ạ._ Ba tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
– Vâng cái gì, tôi nói là nói Shita chứ hai ba con anh thì không cần thiết phải có mặt trong đám tang, anh và con bé đâu phải là người của gia tộc này.
– Mẹ, mẹ thật…_ Mẹ tôi hét lên tức tối những chưa kịp nói hết cậu thì ba tôi đã nhẹ nhàng kéo bà đi không quên cúi đầu chào tạm biệt bà ngoại.
Tôi vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp ngoảnh đầu lại nhoẻn cười nhìn anh Tooya. Tuy cái gia tộc này lớn thật đông thật nhưng tôi có linh cảm chắc chắn mình sẽ gặp lại anh ấy, sẽ có lúc gặp lại thôi, linh cảm của tôi chính xác lắm mà.
==========================
– Họ là ai vậy nội?_ Tooya hỏi với đôi mắt thoáng ý cười.
– Những thứ rác rưởi._ Phu nhân Hondo lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên sự khinh miệt.
Cơ mặt Tooya khẽ cứng lại, không hiểu sao cậu nhóc lại thấy khó chịu khi nghe bà nội nói như thế. Dù vậy cậu vẫn cố làm vẻ bình thản khẽ cười dịu dàng:
– Sao nội lại nói họ như vậy?
– Con đừng để ý Tooya à. Con hứa với nội một điều nhé!
– Điều gì vậy nội?
– Đừng bao giờ để ý đến con bé đó. Nội không muốn con dây dưa vào nó. Hứa đi dù sao thì con cũng đâu có thích lũ con gái lắm lời.
– Con…_ Tooya ngập ngừn