XtGem Forum catalog
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210084

Bình chọn: 9.00/10/1008 lượt.

với vô số người chết nên anh càng có cơ hội phát huy tài năng. Những phát hiện chuyên nghiệp này của anh khiến chân dung tội phạm của cô càng trọn vẹn hơn.

Tô Miên hưng phấn tiếp tục xem những tấm ảnh bị moi tim trên màn hình. Tuy hơi rùng rợn nhưng đúng như anh nói, thủ pháp vô cùng hoàn hảo… Từ Tư Bạch yên lặng ngồi bên cạnh cô.

Ánh hoàng hôn rọi vào phòng. Tô Miên vô tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng của hai người xuất hiện trên tường. Anh ngồi bên canh, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô, quay đầu về bên này, như đang nhìn cô chăm chú. Trên thực tế, hai người cách nhau mười mấy centimét, nhưng hình bóng trên bức tường lại dính chặt vào nhau.

Phát hiện ra sự phân tâm của cô, anh liền ngẩng đầu, dõi mắt lên hai cái bóng. Hai người nhất thời im lặng. Trong lòng Tô Miên có chút phiền muộn, cô liền buông con chuột, đứng lên mỉm cười với Từ Tư Bạch: “Em xem xong rồi. Cảm ơn anh, em đi trước đây”.

Anh cũng đứng dậy: “Ừ!”.

Cô vừa đi vài bước, anh liền mở miệng gọi: “Cẩm Hi!”

Cô quay đầu, thấy anh nở nụ cười rất dịu dàng: “Đợi sau khi vụ án kết thúc, anh sẽ làm cơm ở nhà, mời mọi người đến liên hoan”.

Trong lòng Tô Miên nhói đau, nhưng cũng cảm thấy ấm áp. Cô lại đi về phía Từ Từ Bạch, nắm cánh tay anh lắc lắc: “Chúng ta nói rồi đấy nhé!”.

Vừa quay về văn phòng, Tô Miên liền nhìn thấy Hàn Trầm cách đó không xa. Như có linh cảm, anh cũng ngẩng đầu, đưa mắt về bên này.

Ánh chiều tà nhuộm vàng cả căn phòng. Anh và Mặt Lạnh đứng trước tấm bản đồ, tay áo xắn lên cao, để lộ cơ bắp rắn chắc.

Chiếc nhẫn bạch kim ở tay trái sáng lấp lánh. Dáng vẻ này của anh khiến trong lòng Tô Miên rung động. Tuy nhiên, ánh mắt của anh dường như hơi thâm thầm, có vẻ đang “ăn giấm” vì cô ở chỗ Từ Tư Bạch quá lâu chăng?

Tô Miên nhoẻn miệng cười, tiến lại gần: “Công việc đến đâu rồi?”.

Cô vừa xuất hiện, Mặt Lạnh liền đi sang một bên uống trà. Hàn Trầm khoanh tay, cùng cô xem bản đồ: “Cũng tương đối rồi. Mọi địa điểm quan trọng đã được đánh dấu xong xuôi, chi cần tiến hành phân tích là có thể khoanh vùng cứ điểm của tổ chức sát thủ năm đó”.

Tô Miên không biết nói gì hơn, bởi những thứ liên quan đến địa lý, cô hoàn toàn mù tịt. Hơn nữa, cô cũng biết, Hàn Trầm làm những việc này không phải để đưa ra suy đoán hay kết luận, mà để “bẫy” đối tượng tình nghi. Cô không hỏi nhiều mà cất giọng lanh lảnh: “Anh hãy nghỉ ngơi một lát, ra ngoài đi dạo đi!”.

Ngữ khí của cô rất thoải mái. Dù sao mọi người cũng biết cô và anh là một đôi, bây giờ công khai hẹn anh ra ngoài rồi bí mật trao đổi thông tin, chắc chắn sẽ không nghi ngờ.

Hàn Trầm đương nhiên hiểu ý, lập tức bỏ cây bút xuống bàn: “Được thôi”, anh lại quay sang Mặt Lạnh: “Tôi với cô ấy ra ngoài một chút”. Mặt Lạnh gật đầu.

Đến nơi không một bóng người, Tô Miên liếc ngang liếc dọc rồi kéo Hàn Trầm ngồi xuống chiếc ghế dài. Anh quay sang cô, cất giọng trầm thấp: “Em lượn một vòng cứ như rada ấy, có thu hoạch gì không?”. Vừa nói, anh vừa cuộn hai vòng lọn tóc dài của cô vào ngón tay mình rồi lại rút ra.

Tô Miên kể hết với anh những phát hiện mới, đặc biệt nhấn mạnh biểu hiện của Từ Tư Bạch rồi nhìn vào mắt anh: “Anh xem, kết luận của Lão Từ có giá trị biết bao! Toàn là điều chúng ta không nghĩ tới, đồng thời cũng rất hợp tình hợp lý. Nếu là kẻ giết người hàng loạt, anh ấy làm sao có thể kể hết với chúng ta? Vì vậy, chắc chắn anh ấy trong sạch”.

Hàn Trầm im lặng vài giây rồi gật đầu: “Tạm thời coi anh ta là người đáng tin cậy”.

Chợt nhớ tới câu anh từng nói, nếu Từ Tư Bạch không chịu buông tay, anh sẽ không bỏ qua, Tô Miên tựa vào người anh dỗ dành: “Vừa rồi anh ấy còn nói, sau khi vụ án kết thúc, anh ấy sẽ vào bếp đãi mọi người. Điều này có nghĩa, anh ấy đã coi chúng ta là bạn tốt. Anh cũng đừng tỏ thái độ lạnh nhạt với người ta”.

Hàn Trầm đột nhiên cúi đầu, hôn chụt vào môi cô một cái: “Anh có chừng mực. Nếu em không bận tâm đến anh ta thì anh cũng sẽ bình thường”.

Câu nói đầy mùi “giấm chua”. Tô Miên trề môi, đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Hàn Trầm lập tức kéo cô ngồi xuống, ôm eo cô rồi phủ môi xuống.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá cây xào xạc ớ trên đầu. Hai người lặng lẽ hưởng thụ nụ hôn nồng nàn. Một lúc sau, Hàn Trầm tựa vào thành ghế, ôm cô trong lòng. Vô tình ngẩng đầu, anh liền nhìn thấy một bóng hình đứng bên cửa sổ tầng hai của tòa nhà nhỏ màu trắng phía trước. Hai người đàn ông chạm mắt nhau, Từ Tư Bạch liền quay mặt đi chỗ khác.

Hàn Trầm kéo Tô Miên đứng lên.

“Sao thế?” Cô hỏi.

Anh cười cười, dẫn cô đi ra chỗ kín đáo hơn ở đằng sau thân cây rồi lại hôn cô ngấu nghiến.

“Không có gì…”, anh đáp, “Nơi này tốt hơn”.

Tô Miên tựa vào thân cây, đáp lại nụ hôn của anh. Một lúc sau, Hàn Trầm lại ngẩng đầu. Lần này, cả tòa nhà màu trắng lẫn Từ Tư Bạch đều khuất dạng.

Thật ra, giữa đàn ông với nhau, chỉ cần một ánh mắt là có thể đi guốc trong bụng đối phương. Anh ta nhìn em bằng ánh mắt cố chấp như vậy, làm sao có thể ngừng yêu em?

Anh ta mộng tưởng hão huyền, nhưng anh sẽ không cho anh ta cơ hội suy nghĩ viển vông, dù chỉ một chút.

Đây là vụ án lớn nên mọi n