
h ta vì muốn trả thù cho Châu Tiểu Triện, ra tay quá tàn nhẫn…”.
Ba người nhanh chóng chạy đến ngôi nhà nhỏ. Vừa vào phòng, Tô Miên liền bật đèn điện. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô và Lải Nhải đều sững sờ. Hàn Trầm sa sầm mặt, vội chạy đến chỗ Mặt Lạnh.
Vì trận đọ sức vừa rồi nên căn phòng hơi hỗn loạn, ghế đổ chỏng chơ. Châu Tiếu Triện vẫn bất tỉnh, Mặt Lạnh nằm dưới đất, bả vai cắm một con dao, máu tuôn ra như suối, còn Hứa Nam Bách đã biến mất.
“Gọi xe cấp cứu!” Hàn Trầm nghiêm giọng rồi lập tức chạy ra ngoài. Tô Miên vội vàng bám theo anh.
Buổi đêm yên tĩnh, gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, Lài Nhải vô cùng sốt ruột, gọi 120 rồi vỗ vỗ vào mặt Châu Tiểu Triện: “Mau tỉnh lại đi!”.
Châu Tiểu Triện từ từ mở mắt, lập tức ngồi dậy: “Thế nào rồi, thế nào rồi? Đã bắt được Hứa Nam Bách chưa?”, cậu ta ngoẹo đầu, bóp gáy: “Hắn đánh tôi đau chết đi được ấy!”.
Thấy cậu ta không sao, Lải Nhải thở phào nhẹ nhõm: “Hắn chạy mất rồi! Lão đại và Tiểu Bạch đang đuổi theo. Không ngờ hắn lại đâm Mặt Lạnh một nhát”.
Hai người đồng thời quay sang Mặt Lạnh, may mà nhát dao không trúng chỗ hiểm. Châu Tiểu Triện vội chạy về chỗ ngồi của mình lấy hộp cứu thưong, Lải Nhải vỗ vào má Mặt Lạnh: “Mặt Lạnh! Anh còn không chịu tin? Hứa Nam Bách chạy thoát rồi kìa!”.
Mặt Lạnh không bị hôn mê quá sâu, lông mi anh ta hơi động đậy, đôi mắt từ từ mở ra. Lải Nhải hết sức vui mừng: “Tốt quá!” Châu Tiểu Triện nhanh chóng đi đến, xử lý vết thương cho anh ta.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tên Hứa Nam Bách sao có thể làm anh bị thương?” Lải Nhải hỏi: “Không phải hắn giở trò đánh lén đấy chứ?”.
Mặt Lạnh nhận miếng vải băng từ tay Châu Tiểu Triện, ấn vào vết thương rồi đứng dậy. Anh ta hơi chau mày: “Tôi không biết!”.
Lải Nhải và Châu Tiếu Triện không khỏi ngạc nhiên: “Anh không biết ư?”.
Mặt Lạnh gật đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi anh ta hôn mê. Anh ta ấn người Hứa Nam Bách vào tường, chuẩn bị còng tay đối phương. Đúng lúc này, Hứa Nam Bách ngoảnh đầu về phía anh ta: “Mặt Lạnh, tay của tôi”.
Mặt Lạnh vô thức đưa mắt xuống cổ tay hắn. Anh ta nhìn thấy mặt đồng hồ phát sáng, kim giờ, kim phút và kim giây đang từ từ di chuyển; còn chuỗi hạt đeo tay của Hứa Nam Bách cũng dường như tỏa ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh đèn.
Mặt Lạnh còn chưa kịp phản ứng, Hứa Nam Bách đã bắt đầu xoay chuyển từng hạt tròn. Trong khi đó, tiếng tích tắc của kim đồng hồ lọt vào tai anh ta theo một nhịp điệu rõ ràng.
“One, two, three, four… “ Giọng Hứa Nam Bách như từ một nơi rất xa truyền tới: “Cậu đã nghe thấy tiếng kim đồng hồ chưa? Có phải rất nhẹ nhàng, rất dễ chịu không?”.
Mặt Lạnh không nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó. Tuy nhiên, bản năng cơ thể vẫn còn nên khi mơ hồ cảm thấy mũi dao sắc lạnh chạm vào làn da của mình, anh ta liền xoay người né tránh. Sau đó, anh ta nghe thấy tiếng tích tắc lặp đi lặp lại bên tai, còn bản thân dần chìm vào bóng tối vô tận.
“Anh bị thôi miên rồi!” Châu Tiểu Triện tròn mắt.
Mặt Lanh ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Ba người từng nghe qua về thuật thôi miên nhưng chưa được chứng kiến bao giờ, không ngờ chuyện này lại xảy ra với Mặt Lạnh. Lải Nhải lập tức chửi bậy một câu.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Từ Tư Bạch và Tiểu Diêu xuất hiện. Từ Tư Bạch đảo mắt một vòng quanh phòng, mở miệng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”.
Mặt Lạnh lên tiếng: “Tôi không sao! Chúng ta đuổi theo đi!”.
Mấy người đàn ông không chậm che, lập tức lên hai chiếc xe cảnh sát, hụ còi phóng đi.
Land Rover lao nhanh trong đêm tối. Ở con đường phía trước, ô tô của Hứa Nam Bách phóng với tốc độ cao nhất, hòng cắt đuôi Hàn Trầm, nhưng làm sao có thể? Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng gần, Hứa Nam Bách lập tức rẽ sang đường bao hướng ra ngoại ô thành phố. Vào thời điểm này, trên đường bao không có nhiều xe con, mà chỉ toàn xe tải chở hàng đường dài. Mặt đường nhiều chỗ đang thi công và tu sửa nên tương đối khó đi.
Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, điều khiển ô tô lạng lách giữa những chiếc xe tải, bám theo Hứa Nam Bách. Tô Miên kết thúc cuộc điện thoại với Lải Nhải, quay sang nói với anh: “Là thuật thôi miên, Hứa Nam Bách đã thôi miên Mặt Lạnh. Nếu không phải Mặt Lạnh phản ứng nhanh, kịp né tránh, có khi anh ta đã nguy hiểm đến tính mạng chứ không chỉ bị đâm vào vai”.
Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Mặt Lạnh nhắc đến đồng hồ và vòng hạt. Trước kia, em cũng có đọc sách về lĩnh vực này, chắc đây là công cụ dùng để thôi miên của Hứa Nam Bách. Thảo nào anh ta suốt ngày đeo vòng hạt, còn hay xoay đi xoay lại. Nghe nói, những cao thủ về thôi miên ngay cả trong cuộc sống thường ngày cũng có thể khiến đối phương rơi vào trạng thái lơ mơ một cách vô thức. Vì vậy, tối nay anh ta mới dễ dàng thành công”.
Sắc mặt Hàn Trầm càng trở nên lạnh lẽo. “Bám chắc vào!” Anh nói.
Tô Miên lập tức túm lấy tay vịn. Anh liền rồ ga, chiếc xe lao đi như tên bắn. Tô Miên trợn mắt, lập tức quay đầu sang một bên. Một tiếng “ầm” lớn vang lên, Land Rover đã đâm thẳng vào đuôi xe của Hứa Nam Bách.
Ô tô của Hứa Nam Bách bắn về đằng trước, va chạm với lan can bên đường. Hắn vội đánh t