Insane
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210741

Bình chọn: 7.5.00/10/1074 lượt.

ông đợi anh ta à?” A đứng dậy.

“Không đợi nữa. L chưa bao giờ đến muộn, lần này muộn mất hai phút, chắc là bị cảnh sát gây phiền phức rồi.”

A đội mũ lưỡi trai rồi lập tức đi theo đối phương: “Anh nói chí phải. L biến thái nhất, chỉ cần muộn một giây, anh ta cũng bực bội cả tuần”. Hắn mỉm cười: “Ai bảo anh ta tự luyến cơ, bày trò khiêu vũ nên mới bị cảnh sát lần ra nhanh như vậy. Chị gái tôi đúng là lợi hại thật đấy”.

R cúi đầu, né tránh camera giám sát trên hành lang, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cô ta đúng là khó đối phó”.

“Có cần giúp L không?” A lại hỏi.

R thản nhiên đáp: “Anh ta không phải là trẻ con, tự mình không thể thoát thân. Hơn nữa, cậu đừng quên, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể ai trong số chúng ta toi mạng, cũng không thể để ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo”.

“Ờ.”

Hai người im lặng đi xuống bãi đỗ xe, tự lái ô tô của mình rời đi.

Cùng thời gian đó, trên đường phố ở khu vực sầm uất nhất thành phố diễn ra cuộc truy đuổi gay cấn. Tô Miên nắm chặt tay vịn. Bây giờ, cô đã tương đối thích ứng với kỹ thuật lái xe của Hàn Trầm. Anh chăm chú nhìn về phía trước, đồng thời thực hiện một loạt động tác tăng, giảm tốc độ, rẽ ngang… Nhất cử nhất động của anh đều tao nhã mà cứng rắn.

Chiếc xe con màu đen ở đằng trước đang bị mấy chiếc xe cảnh sát do Hàn Trầm dẫn đầu ép vào con đường hẹp. Nếu đây không phải là phố xá đông đúc, cảnh sát đã bắt được đối tượng tình nghi từ lâu. Vì xung quanh đều là trường học, khu dân cư và siêu thị, sợ hắn “chó cùng rứt dậu”, làm hại đến dân chúng nên cảnh sát chỉ có thể bám riết tựa như một cuộc đi săn, thợ săn đuổi con mồi đến nơi an toàn rồi mới lao vào bắt giữ.

Tuy nhiên, kỹ thuật lái xe của L cũng không phải tầm thường. Đến một ngã tư, hắn làm động tác đánh lừa, khiến hai chiếc xe cảnh sát rẽ về một hướng khác. Chỉ có Hàn Trầm là phản ứng nhanh, bám đuôi hắn không rời. Đèn xanh đèn đỏ đã trở thành vật trang trí, mấy chiếc xe cứ thế lao vun vút, làm ô tô đi từ đường cắt ngang buộc phải phanh gấp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai. Tô Miên hết sức căng thẳng, mở to mắt, cảnh giác quan sát hai bên.

“Bên trái có xe!”

“Bên phải, bên phải!”

“Mau đuổi theo! Tên này cũng nhanh thật đấy!”

Đang tập trung tinh thần lái xe, nghe những lời này của cô, Hàn Trầm bất giác mỉm cười.

“Em cứ yên tâm đi!” Anh nói. “Về khoản đua xe, ông xã em chưa chịu thua ai bao giờ.”

Tô Miên cũng mỉm cười. Đúng lúc này, L đột nhiên đánh tay lái, rẽ vào một ngõ nhỏ. Đây là hành động thông minh nhưng cũng rất nguy hiểm. Ngõ ngách càng chật hẹp, cảnh sát càng phải dè chừng nhiều hơn, tội phạm sẽ có cơ hội bỏ xe lẩn trốn vào khu dân cư. Mặt khác, nếu gặp ngõ cụt hoặc quá chật hẹp, xe không qua được thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Hàn Trầm lạnh mặt, thò tay ra ngoài cửa sổ, ra hiệu với xe cảnh sát ở đằng sau, để bọn họ bám theo L, còn mình tăng tốc, phóng vụt đi. Tô Miên lập tức hiểu ra vấn đề. Anh định chặn L ở đầu ngõ bên kia.

Tuy nhiên, một khi đã ở ngoài đường thì việc gặp phải những nhân tố không thể ngờ tới là rất dễ xảy ra. Vì là cảnh sát nên một người không sợ trời không sợ đất như Hàn Trầm cũng phải kiêng dè nhiều điều. Khi tới gần đầu ngõ, họ lại gặp đèn đỏ. Một đoàn học sinh cùng cô giáo đi bộ qua đường. Hàn Trầm vội phanh gấp, Tô Miên thò đầu ra ngoài cửa xe, hét lớn với họ: “Mau tránh ra! Chú ý an toàn! Cảnh sát đang bắt kẻ xấu!”.

Trước kia, Tô Miên thường đến trường học huấn luyện cho học sinh nên rất có kinh nghiệm. Chiêu này quả nhiên hữu dụng, đám học sinh lập tức dừng bước, nhường đường cho xe của Hàn Trầm.

Đúng lúc ấy, chiếc xe màu đen phóng vọt ra khỏi ngõ. Không biết L dùng chiêu gì mà đằng sau trống không, chứng tỏ hắn đã cắt đuôi xe cảnh sát.

“Bám chắc vào!” Hàn Trầm nhấn ga. Tô Miên biết anh lại định mạnh tay, một là đâm thẳng vào đối phương mà không hề xót của như lần trước, hai là ép hắn vào góc chết.

Tuy nhiên, một việc nằm ngoài dự liệu của Hàn Trầm lẫn Tô Miên bất ngờ xảy ra. Một cánh tay đàn ông đeo găng cao su cầm xấp đô la Mỹ dày cộp thò ra khỏi cửa xe màu đen. Lúc hai ô tô còn cách nhau hơn hai chục mét, L liền tung xấp tiền xuống đường.

Gần tới giờ cao điểm, đường phố nườm nượp xe cộ qua lại, xung quanh lại là khu dân cư, người đi bộ cũng rất đông. Hành động của L khiến mọi người hoàn toàn sững sờ, nhưng nhanh chóng có người dừng xe ở giữa đường, bước xuống nhặt tiền. Người đi bộ hai bên vỉa hè cũng lập tức lao đến, vẻ mặt vô cùng phấn chấn.

Tô Miên tức đến mức nghiến răng ken két. Chỉ một phút nữa thôi là có thể bắt kịp đối phương, vậy mà chỉ trong chớp mắt, xe của Hàn Trầm đã bị tắc lại. Phí trước toàn là xe ô tô và người, không thể tiến lên. Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát vừa vặn đi đến đầu ngõ nhưng cũng bị kẹt lại.

“Tránh ra cho cảnh sát làm việc!” Tô Miên hét lớn nhưng không ai để ý đến cô. Chỉ có đám học sinh đứng một chỗ chờ qua đường, hết ngó đống tiền rơi dưới đất, lại nhìn Hàn Trầm và Tô Miên, không dám động đậy.

Không còn chướng ngại, chiếc xe màu đen ở phía trước chuẩn bị tăng tốc. Nếu lần này để hắn chạy thoát thì tươ