pacman, rainbows, and roller s
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210875

Bình chọn: 10.00/10/1087 lượt.

tư duy của R lại có đặc điểm này. Có lẽ hắn thích Toán học, thích nghiên cứu hàm nghĩa đằng sau sự vật. Rất có thể, hắn cũng có khả năng thấu suốt vấn đề, thậm chí tư duy của hắn đầy sức hấp dẫn. Hắn quả là người đàn ông bí ẩn như một câu đố. Tuy nhiên… trong đầu Tô Miên vụt qua ý nghĩ. Toán học ư? Hàn Trầm chẳng phải là “vua” của môn Toán hay sao?

Cô ngẩng đầu, bắt gặp anh đang tập trung suy nghĩ. Những người cảnh sát ở xung quanh không dám thở mạnh. Ai nấy nghĩ thầm, tuy Hàn Trầm là thần thám nhưng bài thơ do một kẻ điên viết ra, liệu anh có hiểu nổi không? Tô Miên thì không nghĩ vậy, cô không coi R là một người điên khùng. Hàn Trầm rất giỏi môn Toán, R hiển nhiên cũng có cảm tình với Toán học. Đây vốn là một cuộc đấu giữa hai người.

Quả nhiên một lúc sau, Hàn Trầm ngẩng đầu, đưa quyển sổ cho Tô Miên, khóe mắt thấp thoáng nụ cười rất nhạt: “Mật mã là 18749019.”

Hàn Trầm vừa dứt lời, mọi người đều ngây ra. Anh liền giải thích ngay:

“Sự tồn tại đơn giản nhất là 1.

Hình thức phức tạp nhất của sinh mệnh là 8. Trong các chữ số từ 0 đến 9 chỉ có 8 là tương tự ký hiệu vô cùng, cũng giống như hình dạng chuỗi DNA. Câu thứ hai và câu thứ tư Giao thoa xen kẽ và Sáng mất tối được có vẻ trữ tình như Tô Miên nhận xét, tôi đoán là cảm giác của tội phạm về hai chữ số này.

Có thể bao trùm mỗi ngày là 7. Mỗi tuần bảy ngày, bao trùm tất cả.

Có thể chiếm hữu mỗi năm là 4. Mỗi năm có bốn mùa.

Mất đi nhưng sẽ vẫn giành lại được như cũ…”

Hàn Trầm hơi dừng lại, khóe mắt vụt qua nụ cười chế giễu: “Câu này chỉ là trò chơi chữ nghĩa của tội phạm mà thôi. Bốn từ “mất đi lại được” cũng xuất hiện trong câu cuối 1 v 8. “Như cũ” tức là lại thêm một lần. Vì vậy, 1 cộng với 8 là 9. Ngoài ra, về mặt chữ nghĩa của “mất đi lại được” cũng có hàm nghĩa “lâu dài”(*), đồng âm với số 9.”

(*) “Lâu dài” âm Hán Việt là “Trường cửu”, số 9 cũng là Cửu.

Tô Miên lẩm bẩm: “Tên này xảo quyệt quá…”

Hàn Trầm nói tiếp: “Mộng cảnh hư vô. Hư vô chỉ có thể là số 0. Câu cuối cùng: Tên của người ấy sẽ không bị thời gian vùi lấp…”, anh quay sang Tô Miên: “Em còn nhớ bài thơ trước có đoạn kết như thế nào không?”

Tô Miên chau mày: “Em nhớ! Mấy chữ cái đều lấy S làm trung tâm. Vì vậy, “người ấy” chính là S. Thứ tự của S trong bảng chữ cái là…” Cô không thạo về môn Toán nên phải nhẩm tính, nhưng đã chắc chắn tám, chín phần.

Hàn Trầm lập tức đưa ra đáp án: “19. Vì vậy, mật mã là 18749019. Bài thơ bắt đầu từ số 1 và kết thúc bằng số 9, cũng phù hợp với ý nghĩa luân hồi và tuần hoàn mà nó muốn nhấn mạnh.”

Hàn Trầm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng trong giây lát. Lúc này, ánh nắng đã xuyên qua tầng mây, chiếu xuống mặt đất. Tất cả đều bất động, chỉ có đồng hồ hẹn giờ ở trái bom trên người nạn nhân là vẫn đếm ngược đều đều.

Tô Miên rất có niềm tin vào suy luận của Hàn Trầm. Nếu nhìn từ nội dung và mặt chữ nghĩa của bài thơ thì có nhiều lý giải, tuy nhiên, những người theo tư duy toán học đều có suy nghĩ tương đồng. Vì vậy, đáp án mà Hàn Trầm đưa ra có khả năng là chính xác nhất.

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Tô Miên gật đầu. Cả hai cùng quay sang nạn nhân. Anh ta liếm bờ môi khô khốc, cất giọng run run: “Anh… Anh có chắc chắn không?”

Hàn Trầm đi đến trước mặt nạn nhân, bình thản thốt ra ba từ: “Hãy tin tôi!”

Rõ ràng chỉ là mấy từ đơn giản nhưng giọng nói trầm thấp của anh khiến đối phương ít nhiều cảm thấy yên lòng. Nạn nhân nghiến răng, nhắm nghiền hai mắt. Chuyên gia gỡ bom tạm thời đứng tránh sang một bên. Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nín thở. Trong văn phòng Cục Công an, các lãnh đạo cũng chăm chú theo dõi màn hình.

Đồng hồ trên trái bom vẫn đang đếm ngược: 13:02, 13:01, 13:00, 12:59… Hàn Trầm cúi đầu, ngón tay bấm nhanh trên khóa mật mã hàng chữ số 18749019.

Bầu không khí yên lặng như tờ. Trống ngực Tô Miên đập thình thịch, nước mắt chảy dài trên gò má nạn nhân.

Đồng hồ hẹn giờ dừng lại ở con số 12:57. Nạn nhân ngơ ngẩn nhìn trái bom trước ngực mình, Hàn Trầm, Tô Miên và chuyên gia gỡ bom đều mỉm cười, những người cảnh sát ở xung quanh vỗ tay hoan hô, mừng rỡ reo hò.

Sau hai lần rơi vào thế bị động, cuối cùng, bọn họ cũng đã thành công trong việc giải cứu nạn nhân thứ nhất.

Nhưng vẫn còn nạn nhân thứ hai nữa. Chứng kiến người cùng cảnh ngộ được cứu thoát, anh ta gào lên: “Cứu tôi với!”. Khi đi đến trước mặt người đàn ông, Hàn Trầm chợt phát hiện ánh mắt anh ta còn hoảng hốt và tuyệt vọng hơn trước đó, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má.

Tô Miên chợt có dự cảm chẳng lành. Hàn Trầm nghiêm giọng hỏi: “Nội dung bài thơ là gì?”

Anh ta cất giọng nghẹn ngào: “Chẳng có gì cả. Hắn… Hắn cứ thế bỏ đi mà không nói với tôi câu nào.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tô Miên cuộn hai tay thành nắm đấm. Không có bài thơ để giải mật mã? Lẽ nào A không muốn tiếp tục trò chơi, cũng chẳng tuân thủ nguyên tắc của trò chơi mà quyết tâm giết chết nạn nhân này?

Bắt gặp phản ứng của cảnh sát, người đàn ông càng tỏ ra sợ hãi. Chuyên gia gỡ bom nói với Hàn Trầm: “Để tôi thử xem sao, hy vọng có thể thành công.”

Câu nói này khiến nạn nhân ngừng