pacman, rainbows, and roller s
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210965

Bình chọn: 9.00/10/1096 lượt.

Miên không dể ý đến kết cấu của máy quét. Bây giờ, cô mới nhìn rõ, bên dưới đồng hồ điện tử lắp một thiết bị quét vân tay như ở các công ty, nhưng nhỏ và tinh xảo hơn. Bên trái là một màn hình vuông trong suốt, bên dưới màn hình lờ mờ phát ra ánh sáng màu xanh lam. Bên phải là một bàn phím từ số 0 đến số 9.

Tô Miên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức giơ ngón áp út tay phải ấn vào màn hình. Một tia sáng vụt qua, đồng hồ điện tử dừng ở con số 4:42.

Châu Tiểu Triện vẫn đờ đẫn, tựa như không biết mình mới từ “Tử Môn Quan” trở về. Hàn Trầm lập tức giúp cậu ta tháo trái bom và dây rợ trên người, đồng thời ra hiệu cho đồng nghiệp ở ngoài cửa mang cáng y tế đến.

Tô Miên ngồi bệt xuống nền đất, toàn thân không còn một chút sức lực. Giây tiếp theo, cô bị Hàn Trầm kéo dậy. Anh túm cánh tay cô, ánh mắt tối thẫm như đáy biển: “Chúng ta đi thôi!”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tô Miên liền lảo đảo theo anh chạy ra ngoài. Vừa nằm trên cáng, thấy bọn họ nhanh chóng lên xe rời đi, Châu Tiểu Triện lập tức ngồi dậy: “Tôi cũng muốn đến nơi đó! Hãy đưa tôi đi theo bọn họ! Đi cứu bác sĩ Từ!”

Liệu có kịp không? Có lẽ vẫn còn chút hy vọng. Không, làm sao có thể kịp cơ chứ?

Tô Miên túm chặt tay vịn, để mặc Hàn Trầm phóng xe như bay. Con đường phía trước đã được cảnh sát giao thông dẹp hết chướng ngại, Hàn Trầm tăng tốc từ một trăm bốn mươi lên một trăm tám mươi rồi hai trăm kilômét trên giờ… Mặc dù vậy, bọn họ cũng chỉ có bốn phút đồng hồ. Dù biết không kịp, nhưng họ không muốn bỏ cuộc, không muốn từ bỏ sinh mạng của Từ Tư Bạch.

Toàn thân Hàn Trầm tỏa ra sát khí, hai tay nắm chặt vô lăng, hoàn toàn tập trung lái xe. Tô Miên im lặng trong giây lát rồi rút điện thoại gọi cho Lải Nhải: “Lải Nhải, đã tìm thấy Từ Tư Bạch chưa?”

Có lẽ Lải Nhải vừa chạy nhanh nên thở hổn hển: “Chưa! Mẹ kiếp! Chuyên gia gỡ bom đã đến một lúc rồi nhưng bác sĩ Từ tắt hệ thống thông tin làm chúng tôi không thể xác định vị trí cụ thể của anh ta. Chúng tôi chỉ biết anh ta ở trong tòa nhà cao ốc Kiến Phong, bây giờ đang phải tìm từng tầng một!”

Tô Miên lặng thinh. Cô không ngờ Từ Tư Bạch lại cố chấp đến vậy. Anh tưởng cô sẽ chọn anh, đúng không?

Viền mắt cay cay nhưng Tô Miên cố đè nén. Cảm nhận được sự trầm mặc của cô, Lải Nhải ho khan hai tiếng: “Tiểu Bạch! Em hãy chuẩn bị tinh thần!”

Tô Miên dập máy, nhắm nghiền hai mắt, đồng thời nói nhỏ: “Hàn Trầm, chúng ta có kịp cứu anh ấy không?”

Vài giây sau, anh mới trả lời: “Không kịp. Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, anh sẽ không bỏ cuộc.”

Một, hai phút sau, như có linh cảm, Tô Miên liền mở mắt. Chỉ trong bốn phút, Hàn Trầm đã lái xe hơn chục cây số. Ở phía lối xuống của đường cao tốc trên không xuất hiện nhiều tòa nhà cao tầng, một trong số đó treo tấm biến “Cao ốc Kiến Phong” sáng lấp lánh.

Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, một tiếng nổ cực lớn phát ra từ một căn phòng thuộc tòa nhà, sau đó là khói lửa ngùn ngụt như nuốt chửng nơi ấy trong chốc lát. Tất cả những người đi bộ xung quanh tòa nhà và xe cộ ở đường cao tốc trên không đều chấn động, nhất thời không có phản ứng.

Hàn Trầm phanh gấp ô tô. Tô Miên ngồi im bất động. Anh dõi mắt về nơi phát ra tiếng nổ, không nói một lời.

Xung quanh đều là gạch đá, khói bụi mù mịt. Tô Miên rảo bước đi, Hàn Trầm đi theo sau cô. Bên cạnh có một cảnh sát hình sự đi tới, định nói điều gì đó nhưng bị anh phất tay ra hiệu rời đi.

Vừa vào trong, Tô Miên liền sững người. Căn phòng đã bị nổ tan tành, chẳng còn một thứ gì ngoài khung cửa sổ nham nhở. Trên mặt đất giữa phòng xuất hiện một cái lỗ lớn. Chắc đây là nơi trói Từ Tư Bạch, cũng là nơi xảy ra vụ nổ. Bây giờ, chỗ đó chỉ còn một đống mảnh vụn và bột phấn.

Trong lòng Tô Miên như bị đâm vô số nhát dao. Cô không nói một lời, cũng không chạm vào đâu mà quay người đi ra ngoài. Hàn Trầm lập tức kéo cô vào lòng.

Mặt Lạnh và Lải Nhải đứng bên cạnh, gương mặt đầy vẻ bi thương.

“Khó chịu lắm phải không em?” Hàn Trầm cất giọng vô cùng dịu dàng.

Đôi chân cô mềm nhũn, toàn thân mất hết sức lực. Vòng tay anh vô cùng ấm áp, tỏa ra mùi mồ hôi đặc trưng chỉ thuộc về riêng anh khiến cô cảm thấy yên lòng. Tô Miên liền giơ tay ôm thắt lưng anh, vùi đầu vào ngực anh. Hàn Trầm không lên tiếng, chỉ ôm chặt cô trong lòng, đồng thời vuốt ve mái tóc dài của cô.

Hàn Trầm đi xem xét hiện trường, Tô Miên đứng bất động bên ô cửa sổ đã bị phá hỏng. Vài phút sau, cô quay đầu nói với Lải Nhải: “Tôi muốn xuống xe đợi các anh.”

“Được!” Lải Nhải gật đầu.

Hàn Trầm còn bận công việc nên bảo anh ta chăm sóc Tô Miên. Từ Tư Bạch xảy ra chuyện, trong lòng Lải Nhải rất buồn, nhưng bây giờ bắt gặp bộ dạng yên tĩnh của Tô Miên, anh ta càng cảm thấy khó chịu hơn.

Ai mà chẳng biết mối quan hệ giữa cô và Từ Tư Bạch. Ai mà không nhận ra bác sĩ Từ có tình cảm với cô. Bằng không, Hàn lão đại cũng chẳng lạnh nhạt với bác sĩ Từ như vậy. Bởi bất kể đi đến đâu, bên cạnh có ai, trong mắt Từ Tư Bạch cũng chỉ có một Tô Miên mà thôi. Vậy mà hôm nay, cô bị ép phải lựa chọn.

Lải Nhải đưa Tô Miên đi ra cầu thang bộ. Sau khi xảy ra vụ nổ, tòa nhà đã bị phong tỏa, thang máy cũ