Insane
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211082

Bình chọn: 7.00/10/1108 lượt.

h yên ngắn ngủi trước khi xuất hiện cơn bão lớn.

Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng trang nhã ven hồ. Năm người ăn uống no say. Trong phòng có có cả máy karaoke nên ăn xong, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện cầm micro, cất cao tiếng hát như quỷ khóc sói gào. Mặt Lạnh ngồi một bên hút thuốc, thần sắc thư thái.

Hàn Trầm và Tô Miên rời khỏi phòng ăn, đi dạo dọc theo hành lang làm bằng gỗ uốn khúc trên mặt hồ. Bây giờ là mùa đông nên mặt hồ tối tăm và vắng lặng, bờ bên kia chỉ thấp thoáng vài ngọn đèn khiến mặt hồ càng trống trải, mênh mông.

Hai người tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Nơi này giờ tương đối lớn, Tô Miên kéo vạt áo, tựa vào người Hàn Trầm, thở dài một hơi.

Hàn Trầm ôm vai cô, đồng thời cầm tay cô. Tô Miên an phận một lúc rồi bắt đầu nghịch ngón tay anh. Hàn Trầm không có bất cứ phản ứng gì. Cô lại ghé sát mặt vào cổ áo anh, hít hít ngửi ngửi. Vì xung quanh quá yên tĩnh nên mùi hương tỏa ra từ thân thể anh càng rung động lòng người.

Chơi một lúc, cô vô tình chạm phải chiếc nhẫn ở ngón áp út của anh. “Sao anh đeo nhẫn cả ngày thế?” Sở dĩ cô hỏi một câu ngốc nghếch như thế là vì bản thân chẳng có gì để đeo cả. Chiếc nhẫn của cô đã bị cắt thành mấy mảnh, trong khi anh lại đeo nó suốt ngày, không bao giờ thấy tháo ra. Hàn Trầm ngoảnh đầu nhìn cô: “Em thử nói xem, tại sao anh đeo cả ngày? Ngứa tay à?”

Tô Miên phì cười, lẩm bẩm: “Nhưng em không có.” Nói xong, cô rút điện thoại, bật đèn pin chiếu vào bàn tay anh. Xung quanh tối đen, chỉ có bàn tay người đàn ông được chiếu sáng dưới ánh đèn. Nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim, Tô Miên có chút xót xa trong lòng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, không nỡ buông ra.

Trên thực tế, cảm quan của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Bị ngón tay mềm mại của cô vuốt ve, Hàn Trầm bất giác cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh cười khẽ một tiếng trong bóng tối, cuối cùng rút tay về. “Anh có thứ này cho em.”

Chỉ một câu nói bình thường nhưng cũng đủ khiến Tô Miên thót tim. Cô vừa than vãn mình không có nhẫn, anh đột nhiên nói sẽ cho cô một thứ. Vào thời khắc này, trong khung cảnh lãng mạn, chỉ có hai người ở nơi cách xa trần thế. Trống ngực đập thình thịch, hai má cô nóng ran.

Lẽ nào, anh định… cầu hôn cô? Đột ngột quá đi!

Hàn Trầm thò tay vào trong áo jacket, chuẩn bị rút ra thứ gì đó. Tô Miên không thể kiềm chế, liền nở nụ cười rạng rỡ. Đèn pin ở điện thoại vẫn bật sáng. Nhìn thấy vẻ mặt cô, Hàn Trầm hỏi: “Em cười gì thế?”

Tô Miên: “Anh lấy ra đi!”

Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Hàn Trầm hơi dừng động tác rồi mới rút ra một tập tài liệu. Trước khi Tô Miên có phản ứng, anh ôm người cô càng chặt hơn, nâng cằm cô lên, đồng thời cúi xuống, cất giọng trầm thấp quyến rũ: “Em tưởng… anh cho em thứ gì?”

Tô Miên: “Anh là đồ lưu manh…” Anh thông minh như vậy, chẳng phải biết rõ rồi còn hỏi hay sao?

“Anh sẽ không cầu hôn.” Anh nói.

Tô Miên mở to mắt, túm cổ áo anh: “Tại sao?”

Hàn Trầm thản nhiên đáp: “Anh đã cầu hôn từ lâu, mà em cũng nhận lời rồi. Khi nào em được khôi phục thân phận, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn.” Nói đến đây, anh mỉm cười: “Anh là thằng ngốc hay sao mà tự nhiên đi cầu hôn thêm lần nữa?”

Tô Miên ngoảnh đầu sang một bên: “Không thì thôi, ai thèm!” Một lúc sau, cô không nhịn được lại mỉm cười.

Hàn Trầm đưa cho Tô Miên một tập tư liệu mà cô không ngờ tới. Thì ra sau khi Hứa Nam Bách rơi xuống vách núi, cảnh sát đã tiến hành khám xét nơi ở của anh ta, bất ngờ phát hiện ra tài liệu này. Hàn Trầm có bạn bè làm ở Cục Công an Bắc Kinh nên nhờ người mang về đây.

Thật ra, đây không phải là tài liệu của Hứa Nam Bách mà là của bố anh ta chính xác là một quyển nhật ký của giáo sư Hứa Mộ Hoa.

Hứa Mộ Hoa là chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu cả nước, cũng là giáo sư của trường đại học Công an Quốc gia mà Tô Miên từng theo học. Trong chuyến đi Bắc Kinh, Hàn Trầm và Tô Miên nhìn thấy hồ sơ của ông ở trường đại học Công an. Theo ghi chép trong hồ sơ, ông đã qua đời vì bệnh vào năm xảy ra vụ án 420. Nhưng lúc bấy giờ, hai người không biết, giáo sư Hứa cũng tham gia cuộc điều tra tổ chức tội phạm năm đó.

Khi quay về ký túc,Tô Miên ngồi một mình, đọc kỹ quyển nhật ký của giáo sư Hứa.

Ngày 9 tháng 10 năm 2008, tôi nhận được lời mời gia nhập tổ chuyên án điều tra vụ giết người hàng loạt của Bộ Công an…

Phần tử phạm tội vô cùng tàn ác. Tôi và đệ tử đắc lực đã phác họa ra chân dung của mấy người trong số đó, nhưng chúng không phải là những kẻ giết người hàng loạt bình thường, mà rất có tổ chức và lên kế hoạch chu đáo. Dù có chân dung tội phạm nhưng chúng tôi vẫn không thể tìm thấy bọn chúng…

Đọc đến đây, Tô Miên trầm tư suy nghĩ. Lúc trước, cô và Hàn Trầm nghi ngờ, cuộc chiến đẫm máu của phía cảnh sát và tổ chức tội phạm có liên quan đến sự phản bội của Hứa Nam Bách. Việc bố anh ta nắm một vị trí quan trọng trong tổ chuyên án càng chứng thực suy đoán trên. Ngoài ra, không biết “đệ tử đắc lực” mà giáo sư Hứa nhắc đến liệu có phải là cô hay không? Còn hoàn cảnh bế tắc năm xưa mà giáo sư nhắc đến liệu có giống với trường hợp cô đang gặp phải bây giờ?

Tâm lý tội phạm khôn