
ệng: “Anh chưa từng có bạn gái, cũng luôn có ý định sống độc thân. Bởi anh cảm thấy, cuộc sống gia đình không thích hợp với anh”.
Bạch Cẩm Hi tròn mắt nhìn anh.
Từ Tư Bạch nói tiếp: “Nhưng gần đây anh đã thay đổi suy nghĩ của mình. Ngay cả bản thân anh cũng không thể khống chế sự thay đổi này. Anh nghĩ… có lẽ anh nên tìm một người bạn gái…”.
Nửa đêm, Bạch Cẩm Hi nằm trên giường, gối hai tay sau gáy, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là chuyến đi về trường cảnh sát vào ngày mai.
Trong hồ sơ lưu trữ, cô không phải sinh ra ở thành phố Giang mà là ở một huyện nhỏ phụ cận. Nghe nói, cô sống ở đó đến năm mười bảy tuổi mới chuyển đến thành phố Giang. Sau khi mất trí nhớ, cô từng về huyện nhưng đa số hàng xóm láng giềng đã chuyển đi nơi khác, không người nào nhận ra cô. Gặp một hai láng giềng lâu năm, cô cũng phải báo danh tính, họ mới nhận ra: “Cẩm Hi lớn thế này rồi à? Thay đổi nhiều quá, làm bác suýt không nhận ra”.
Cô cũng không học ở trường cảnh sát của thành phố Giang, mà ở thành phố Sa Hồ gần đó. Thật ra, trường Cảnh sát Sa Hồ chỉ là trường loại hai, rất nhiều người sau khi tốt nghiệp không theo nghề cảnh sát hoặc được phân về cùng sâu vùng xa, coi như cô cũng may mắn tìm được công việc tốt.
Bạch Cẩm Hi quay về trường cũng chẳng gặp người quen. Chỉ có một bạn học cũ được giữ lại trường nhận ra cô. Nghe nói đến tình cảnh của cô, người bạn cũng lấy làm tiếc. Nhà của Bạch Cẩm Hi ở thành phố Giang đã bị thiêu rụi. Vì sau này mới chuyển đến nên cô cũng chẳng có bạn bè. Ngẫm ra mới thấy, cô chỉ có một thân một mình, không bận lòng bất cứ điều gì.
Sau mấy lần liên tiếp mơ thấy người đàn ông đó, cô quyết định về trường cảnh sát tìm hiểu. Bởi nếu trong quá khứ, cô thật sự có bạn trai, vậy thì chắc chắn mối quan hệ xảy ra trong quãng thời gian đi học.
Nghĩ đến “bạn trai”, Bạch Cẩm Hi tự nhiên nhớ đến lời thổ lộ của Từ Tư Bạch ở nhà hàng hôm nay.
Lúc bấy giờ, cô mỉm cười nói với anh: “Rất tốt. Em cảm thấy anh nên tìm một cô gái dịu dàng. Người như vậy mới thích hợp với anh”.
Từ Tư Bạch im lặng vài giây, cười nói: “Ừ”.
Từ Tư Bạch ơi là Từ Tư Bạch. Cô có chút nhìn không thấu anh.
Bạch Cẩm Hi lắc đầu, giơ tay tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, Từ Tư Bạch đến nhà đón Bạch Cẩm Hi. Trường Cảnh sát Sa Hồ cách thành phố Giang khoảng ba tiếng ngồi xe nên có thể đi về trong ngày. Hai người ăn sáng rồi lên đường.
Đường cao tốc vắng vẻ, Từ Tư Bạch luôn giữ tốc độ 90 km/h, lái rất ổn định, cũng hiếm khi vượt xe khác. Nhìn bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh, Bạch Cẩm Hi bất giác nhớ tới Hàn Trầm. Cùng là bàn tay như vậy nhưng phong cách lái xe hoàn toàn khác nhau. Một người bình ổn dễ chịu, còn một người… cứ gọi là kinh hồn bạt vía.
“Sao đột nhiên em lại muốn quay về trường cũ?” Từ Tư Bạch hỏi.
Bạch Cẩm Hi dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Anh có nhớ em từng nói với anh, em đã nằm mơ không? Em mơ thấy một người rất có khả năng là bạn trai em trước kia nên muốn về trường xem thế nào”.
Từ Tư Bạch hơi bất ngờ, im lặng vài giây mới mở miệng hỏi: “Bạn trai ư?”.
“Vâng. Nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác của em.”
Từ Tư Bạch im lặng.
Một lúc sau, Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Lão Từ, em biết anh đang nghĩ gì. Con người anh hiền lành chất phác, không muốn nói ra những lời đả kích em. Đúng thế, nếu người đó thật sự tồn tại thì sau khi em xảy ra chuyện, tại sao mấy năm qua anh ta chưa từng xuất hiện? Việc gì em phải đi tìm anh ta? Thật ra em cũng có cảm giác, đó không phải là tình yêu hoàn hảo. Có lẽ em và anh ta đã chia tay từ nhiều năm trước. Thế nhưng… trong lòng em có một tâm tình khó diễn tả, luôn cảm thấy cần phải tìm kiếm. Hơn nữa, dù em và anh ta không còn quan hệ, nhưng nếu có thể chứng minh sự tồn tại của người này, cũng giúp ích cho việc phục hồi tri nhớ của em, đúng không?”.
Từ Tư Bạch ngoảnh đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ôn hoà: “Ừ”.
Cùng một thời điểm, Cục Công an tỉnh ở thành phố Lam vẫn bận rộn như mọi ngày. Hàn Trầm vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy thùng giấy lớn nằm ở dưới đất.
Anh ngồi xuống, đặt thùng giấy lên đùi rồi dùng dao rọc giấy cắt băng dính. Trong thùng đầy ắp đồ, anh bỏ con dao xuống rồi lấy từng thứ bỏ lên bàn. Bây giờ, anh mới phát hiện, Bạch Cẩm Hi đóng gó rất tỉ mỉ, nhất là đồ dễ vỡ, không giống tính cách xuề xoà của cô.
Ngoài ra, anh còn tìm thấy một tờ giấy viết nguệch ngoạc mấy dòng: Vịt om là món ngon nhất trong số này. Anh ăn hơi cay, nhưng tôi đoán các đồng nghiệp của anh thích ăn cay, ông chủ cửa hàng cũng nói cay nhiều mới ngon. Do đó, mỗi loại tôi lấy năm túi rất cay và một túi hơi cay. Anh đừng ăn nhầm đấy nhé!
Hàn Trầm xem lại đống đồ ăn, quả nhiên thấy cổ và cánh vịt, mỗi loại có một túi hơi cay xếp trên cùng.
Lúc này đã gần tới giờ làm việc, mấy người cảnh sát hình sự đi vào phòng. Nhìn thấy đồ trên bàn, mắt họ sáng rực: “Cổ vịt à? Tôi thích món này”.
“Đây là gì vậy? Đào khô ư? Lão đại, anh lấy ở đâu ra thế?”
Hàn Trầm để mặc họ lật giở, còn mình tựa vào thành ghế, cất giọng bình thản: “Đặc sản của thành phố Giang, mọi người tự chia nhau đi!”.
Mấy người cảnh sát hình sự