Snack's 1967
Truy tìm ký ức

Truy tìm ký ức

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327733

Bình chọn: 8.00/10/773 lượt.

thủ. Dường như linh cảm có ánh mắt chú ý đến mình, Kha Phàm cũng ngoái đầu. Anh ta cười cười, làm động tác bắn súng về phía cô rồi tiếp tục dẫn đội của mình tiến vào khu rừng rậm.

Chương 19: Câu Chuyện Nhỏ: Giấc Mơ Của Hàn Trầm

Có người tối nào cũng nằm mơ, nhưng cũng có người hầu như chẳng mơ mộng gì. Ở thời niên thiếu, Hàn Trầm là loại thứ hai.

Xuất thân từ “đại viện”, nơi tập trung cán bộ cấp cao, lại có ngoại hình sáng sủa nên từ nhỏ, cuộc sống của Hàn Trầm rất thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy. Anh luôn cho rằng, chỉ những người tâm tư nặng nề mới suốt ngày có những giấc mơ vớ vẩn.

Cho đến một hôm, Hàn Trầm tình cờ gặp cô khi đang trên đường từ Cục Công an về trường cảnh sát. Tối hôm đó, anh đã nằm mơ.

Anh mơ thấy mình đuổi theo cô gái vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo ấy, túm lấy tay cô, không cho cô rời đi. Sau khi tỉnh giấc, anh cảm thấy hài lòng, theo đuổi con gái chẳng phải đều như vậy hay sao?

Sau đó, anh ngày càng hay mơ thấy cô.

Ban ngày cùng cô uống cafe, buổi tối liền mơ thấy mình hôn cô. Tầm chiều tối đi cùng đường với cô, cũng coi như sánh đôi dạo bộ, ban đêm anh sẽ mơ thấy cô nằm trong lòng mình trò chuyện.

Một người bạn nhận xét: “Hàn Trầm, đấy đâu phải nằm mơ, mà là do bị đè nén quá lâu nên cậu “động tình” ấy mà”.

Hàn Trầm mắng: “Cút!”.

Anh biết tình cảm của mình không hẳn là nhất thời xúc động. Anh không giống những công tử nhà giàu khác, họ yêu theo kiểu cà lơ phất phơ, cô này không được còn có cô khác. Chỉ Hàn Trầm biết rõ, tình yêu của anh mãnh liệt đến mức nào.

Anh cũng từng vài lần có giấc mơ… đặc biệt. Sáng ngày hôm sau, anh phải giặt ga trải giường trong nhà tắm của ký túc Cục Công an.

Những năm sau khi để mất cô, Hàn Trầm càng thường xuyên nằm mơ. Giấc mơ của anh hay xuất hiện một người con gái có gương mặt mơ hồ, tiếng cười lanh lảnh. Anh không nghe rõ, không nhìn thấu, cũng chẳng thể nắm bắt người con gái đó.

Hết đêm này đến đêm khác, năm này đến năm khác gương mặt cô ngày càng nhạt nhòa. Cảm giác cô mang lại cho anh giống như thời gian trôi đi, dần dần thẩm thấu vào cốt tủy nhưng cũng không quá rõ ràng.

Chỉ duy nhất một câu anh từng nói với cô ngày càng khắc sâu vào bộ não và trái tim anh.

Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Anh đừng nằm mơ. Em đã nhận lời đâu. Còn phải xem biểu hiện của anh sau này thế nào đã”.

Chương 20: T Thân Yêu

Trong khu rừng, sương mù dày đặc. Đội đỏ men theo những bụi cây cao quá đầu người, tiến về phía trước.

Trương Mộ Hàm đi đầu tiên, bạn gái của anh ta tuy tối qua bám dính lấy người yêu nhưng hôm nay lại tỏ ra rất lão luyện. Cô ta vác súng, ngó đông ngó tây, thực hiện trách nhiệm của người “lính gác”.

Cả đội đi hơn một tiếng đồng hồ, sườn núi càng lúc càng cao, xung quanh càng tĩnh lặng. Các thành viên của đội xanh vẫn chưa thấy bóng dáng.

Lại đi thêm một quãng nữa, Trương Mộ Hàm ra hiệu mọi người dừng lại nghỉ ngơi sau một phiến đá lớn. Bạch Cẩm Hi ngồi xuống cạnh Hàn Trầm, uống vài ngụm nước rồi hỏi Tôn Điển ở phía đối diện: “Giáo sư Tôn, anh giảng dạy ở trường đại học nào thế?”.

Tôn Điển đang buộc dây giày, ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại cúi xuống: “Cuộc sống hiện thực của tôi không liên quan gì đến trò chơi này”.

Cẩm Hi lại uống thêm một ngụm nước rồi đưa bình cho Hàn Trầm. Anh tu ừng ực, cũng quan sát Tôn Điển.

Trương Mộ Hàm ở bên cạnh cười cười: “Từ trước đến nay, giáo sư Tôn đều một thân một mình, hết sức thần bí. Người đẹp, tại sao cô quan tâm đến anh ta mà không phải là tôi?”. Vừa dứt lời, Hà Tử đang ngồi trong lòng anh ta liền véo mạnh một cái: “Em còn ở đây đấy! Anh muốn chết phải không?”.

Trương Mộ Hàm làm động tác đầu hàng: “Đại tiểu thư! Anh đùa ấy mà!”.

Hà Tử vẫn có chút không vui, liếc qua Hàn Trầm: “Bạn trai người ta đẹp trai hơn anh nhiều, đừng tự làm mất mặt mình”.

Trương Mộ Hàm ôm eo cô ta: “Em đừng giận nữa mà…”. Hai người lại ôm ấp, hôn hít như ở chốn không người.

Tôn Điển từ đầu đến cuối chẳng để ý đến bọn họ. Hàn Trầm và Cẩm Hi đưa mắt nhìn nhau, anh nháy một cái ra hiệu cho cô rồi đứng dậy: “Cẩm Hi, cùng anh ra chỗ kia hút thuốc!”.

“Vâng.” Cẩm Hi liền bước theo anh.

Trương Mộ Hàm ngẩng đầu dặn dò: “Hai người đừng đi xa quá”. Hà Tử đấm vào ngực anh ta: “Anh chẳng tinh ý gì cả, người ta muốn ở riêng ấy mà. Anh chị lãng mạn quá đấy, làm gì thì nhanh lên nhé”.

Hàn Trầm và Cẩm Hi không đáp lời, đi thẳng tới một phiến đá cách đó hơn chục mét. Anh quan sát xung quanh mới ra hiệu cho cô dừng bước.

Cẩm Hi tựa lưng vào phiến đá, còn anh cúi đầu châm điếu thuốc, nói nhỏ: “Lát nữa bắt đầu cuộc chiến, tôi phụ trách tấn công, còn cô bám theo tôi, nhớ quan sát kỹ tình hình”.

Cẩm Hi gật đầu: “Anh hãy chú ý an toàn”.

Ai mà biết được liệu T có ẩn nấp ở nơi nào đó trong rừng với khẩu súng thật trên tay hay không. Súng đạn không có mắt, có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

“Ừ.” Hàn Trầm nhìn rất cao lớn, vững chãi trong bộ đồ rằn ri và chiếc mũ sắt trên đầu.

“Tối qua, anh loại Trương Mộ Hàm khỏi danh sách đố