
thể gượng ép, tôi tin cô nhất đĩnh sẽ tìm được 1 người đàn ông tốt-…….. – Merry không nói gì, chạy thẳng ra ngoài-Chị!!! – Lisa chạy theo-Chị phải làm sao đây anh ấy hoàn toàn không có chút tình cảm nào với chị-Chị thật là…thôi bỏ đi chúng ta về Anh!!! – Lisa-Nhưng chị…. – Merry-Chị còn tiếc nuối gì nữa chúng ta đã làm đến vậy rồi mà…. – Lisa-Nhưng……………Cả 1 tuần ngày nào cũng như ngày nào Mai xin nghỉ nhốt mình trong phòng, còn Minh ngày đi làm tối lại đứng chờ ở dưới cổng nhà Mai tới tậm nửa đêmChiều chủ nhật hôm đó không khí se lạnh mưa lất phấtTại khách sạn
-Chị chuẩn bị xong chưa chúng ta sắp phải ra sân bay rồi!!!-Ừ xong rồi nhưng em ra đó trước đi chị còn 1 chuyện cần giải quyết sẽ ra sau!!!-Ừ, cũng được—
Tại quán café-Có chuyện gì mà cô lại hẹn gặp tôi? – Mai lạnh lùng hỏi-Chị em…em thật sự xin lỗi. – Merry-Tôi đến đây không phải để nghe cô xin lỗi có chuyện gì nói nhanh đi tôi không có thời gian.-Em biết em đã sai em không nên phá gia đình chị nhưng trước khi rời khỏi đây em cần giải thích rõ với chị-Giải thích ư?-Vâng. Chuyện của em và anh Minh thật sự anh ấy chỉ coi em là bạn, tình cảm đó chỉ 1 phía của em .anh ấy hoàn toàn không có tình cảm với em.-Sao cô lại nói với tôi chuyện này?-Chuyện ở khách sạn, em và anh ấy chưa có gì xảy ra cả, tất cả là do em sắp đặt-Vậy sao cô còn nói với tôi? – Mai-Em thấy có lỗi mới lại dù có cố gắng như thế nào em cũng không có được tình cảm của anh ấy-Điều cô nói là sự thật?-Vâng, dù muộn nhưng em muốn xin lỗi chị, bây giờ em đi đây!! – Merry nói rồi cúi đầu xin lỗi, sau đó thì kéo vali bước ra khỏi quán-Ừ – Minh nhìn theo suy nghĩ gì đó…….. CHAP 11: THA LỖI CHO ANH NHÉ VỢ!!!Tối hôm đó trời bắt đầu mưa to hơn không khí cũng trở nên lạnh hơn. Mai ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ suy nghĩ vẩn vơ. Cũng như mọi hôm sau khi rời công ti Minh phóng xe đến cổng nhà Mai. Mặc mưa lớn Minh đội mưa đứng đợi ở cổng
1 tiếng 2 tiếng 3 tiếng trôi qua Minh vẫn dầm mưa (sắp ngất, he). Mặc dù biết Minh ở dưới nhưng Mai vẫn muốn phạt thêm chút nữa song cơ bản cũng vì lòng thương chồng sau 3 tiếng từ trong nhà nhìn ra Mai quay đi cầm ô quay ra ngoài cổng– Sao anh ở đây?_Mai– Anh xin lỗi_Minh-……………._Mai không nói gì– Anh sai rồi vậy nên hãy tha thứ cho anh, một lần, chỉ một lần thôi_Minh– Không thích!!!_Mai nói miệng tủm tỉm– Một lần thôi!!!_Minh– Vào trong đi_Mai nói rồi đi thẳng vào nhà– Vậy là em đã tha thứ cho anh??!?!_Minh– Ai bảo thế, chỉ là không muốn có người chết trước cổng thôi_Mai– Hì_Minh cười– Nếu không muốn bị cảm thì anh vào thay đồ đi_Mai– Anh biết rồi_Minh nói rồi đi vào trong còn Mai ngồi xem TVMột lúc sau Minh trong bộ quần áo thể thao đi ra với bộ mặt nhe nhửn
– Chúng ta về nhà đi!!!_Minh lại gần chỗ Mai– Để mai đi_Mai tỉnh bơ– Không được, Thế Tài phải làm sao?_Minh– Anh về trước đi!!!_Mai– Không được!!!!_Minh– Haha_Mai cười lớn– Nếu em không về thì anh cũng không về đâu!!!– Bực mình thật đấy!!!_Mai– Kệ!!!!– Ừ– Về nhé???_Minh– Ừ_MaiSau khi thu dọn đồ đạc Minh và Mai cùng về nhà
————————————–
Ngắn nhỉ :v đừng lo ;) khoảng 12h Kel sẽ up cho mọi người chap mới :v :v Love all❤❤❤
CHAP 12: CHỐNG CHỌI BỆNH TẬT
Hôm nay Kel nổi hứng nên up sớm cho m.n nè :3 Enjoyy~~
————————————
Sức khỏe của Anh ngày càng yếu hầu như ngày nào cơn đau cũng tái phát. Số lần dùng thuốc giảm đau đều tăng lên, một tuần qua nhỏ luôn giành thới gian vui chơi cùng gia đình và bạn bè
– Vợ hôm nay em đi làm không???_Khánh
– Có_Anh lạnh nhạt đáp rồi đi thẳng ra cổng, hành động này làm tất cả hơi bị ngạc nhiên vì Anh chưa bao giờ như vậy
Trên xe, nhỏ lái xe đến bệnh viện
– Bệnh tình của tôi sao rồi?_Anh
– Đang xấu đi, nếu như cô nhập viện sớm có thể thay tủy nếu như có tủy thích hợp
– Tỉ lệ thành công là bao nhiêu?_Anh
– Tầm 5 đến 10%_bác sĩ
– Tôi sẽ tiếp tục đến khám và uống thuốc. Cảm ơn bác sĩ_Anh cúi đầu chào rồi đi ra
Ra đến cửa Anh bất ngờ gặp anh Thắng
– Anh_Thắng gọi khi thấy Anh đi ra từ khoa ung thư
– Anh, sao anh lại ở đây_Anh
– Anh đưa bọn đàn em vào băng bó_Thắng
– Vậy ạ_Anh
– Ừ mà sao em…… Không lẽ em bị bệnh_Thắng lo lắng
– Hả…không…..à phải_Anh chối nhưng suy nghĩ gì đó nên thú thật
– Thật hả, em bị gì, có nghiêm
trọng không, anh nhìn em yếu lắm_Thắng
– Chúng ta đi chỗ khác nói_Anh
– Được rồi_Sau đó Thắng và Anh vào một quán nước nhỏ gần đấy
– Em bị ung thư tủy_Anh nói mặt buồn
– Gì cơ….Không phải chứ_Thắng sốc
– Đúng vậy, giai đoạn cuối rồi, bác sĩ bảo em có thể sống được ba tháng nữa_Anh
– Không thể nào…..em nhập viện đi có thể phẫu thuật thay tủy được mà_Thắng
– Tỉ lệ thành công là 5%, chưa có tủy thích hợp em không muốn những ngày còn lại phải sống trong viện_Anh
– Khánh biết chưa??_Thắng
– Chưa và cũng không nên cho anh ấy biết_Anh
– Tại sao, nhất định phải cho cậu ấy biết_Thắng
– Đừng, em không muốn anh ấy chứng kiến em chết, chắc chắn anh ấy sẽ bị trầm cảm sau cái chết của em_Anh
– Nhưng…
– Thà cứ để anh ấy ghét em, hận em còn hơn là để anh ấy đau khổ suốt đời_Anh
– Bây giờ em định thế nào?_Thắng
– Em sắp hết thời gian rồi, anh hãy giúp em