Old school Swatch Watches
Tứ đại tiểu thư vs tứ đại công tử ngỗ nghịch

Tứ đại tiểu thư vs tứ đại công tử ngỗ nghịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322650

Bình chọn: 7.5.00/10/265 lượt.

lắng hỏi_ Có gì đâu chỉ là nói chuyện thui – Rannie trấn an bạn_ Thật ko?- Joe nghi ngờ- vậy mí bà định xử ba ông đó ra sao?_ Sau khi nói chuyện , chúng tui đã quyết định đình chiến – Nana nói mà giọng bùn bùn_ UHM! Vô học thôi – Joe nói xong rồi bỏ vào lớp .Còn ba cô thì thầm thương cho số phận hẩm hiu của mình sắp tới ko biết trôi về đâu. +Cùng lúc đó tại sân bay:_ CHuyến bay từ New York mang số A3255 vừa hạ cánh tại sân bay . Xin quý khách nhanh chóng đến bộ phận hải quan để kiểm tra hành lí..- tiếng cô tiếp viên vang trên loaSau mười lăm phút làm việc với hải quan thì cuối cùng cô cũng đặt chân xuống mảnh đất quê hương của mình. Cô vừa bước ra đã thu hút biết bao ánh mắt hướng về mình. Với mái tóc dài tung bay trong gió , khuôn mặt thanh tú đã làm xiu đổ nhiều chàng trai ._ Đại tiểu thư! Đại tiểu thư tôi ở đây nè !- ông người đàn ông ngoài sáu mươi đứng từ xa vẫy tay với cô gái_ Bác Ngô ! Phiền bác ra đây đón cháu quá – cô gái từ từ tiến đến và mỉm cười_ Có gì đâu đó là nhiệm vụ của tôi mà ! – người đàn ông cười hiền nói- giờ tiểu thư về nhà chứ?_ Ko hãy đến D&D trước – nói rồi cô bước lên một chiếc xe màu đen sang trọng rồi lao đi_ Lần này ko biết tiểu thư về đây có chuyện gì ko?- người đàn ông vừa lái xe vừa hỏi- chắc chuyện lần này quan trọng lắm nên đại tiểu thư mới đích thân giải quyết phải ko ạ?_ Bác quả là người hiểu cháu nhất – Beatrice cười nhẹ nói – bác thử nghĩ coi còn ai trên đời này khiến cháu phải chạy đôn chạy đáo thế này?_ Chẳng lẻ là………….nhị tiểu thư ?- ông Ngô ngạc nhiên nói mà mắt mở to kinh ngạc- ko phải cô ấy đang ở nước ngoài sao ? sao lại về đây được?_ Con bé đó đã để lại một mảnh giấy với vài dòng tin nhắn rồi trốn qua đây , bây giờ ở bển đang náo động vì nó. Ba cháu đang tức giận lắm nên mới bảo cháu qua đây bắt nó – cô cũng hết cách với cô em bướng bỉnh của mình vì cô biết rằng điều gì nó muốn là nhất định phải làm cho được . Chiến này coi bộ đi công cóc rồi , cô thầm ngao ngánChưa đầy mười lăm phút , chiếc xe sang trọng đã đổ trước cửa một tòa cao ốc đồ sộ. Beatrice bước xuống với dáng vẻ tự tin nhưng cũng ko mất sự sang trọng, quý phái toát ra trên người ._ Bác ở đây đợi cháu một tí nha, cháu sẽ xuống liền – dặn dò ông Ngô xong cô đi thẳng vào trong.Cô đi tới quầy tiếp tân và nhã nhặn hỏi :_ Làm ơn cho hỏi phòng tổng giám đốc ở lầu mấy?_ Dạ….. dạ ở… lầu tám ạ – cô tiếp tân choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô_ Cám ơn cô – cô mỉm cườii vớii cô tiếp tân rồi xoay người bỏ điVừa mới đặt chân lên lầu 8 cô đã nghe giọng một người con gái vang lên phía sau:_ Cô là ai? có hẹn trước với tổng giám đốc hay ko?_ Hẹn trước? Bộ cần phải hẹn trước nữa sao? – Beatrice tỉnh bơ trả lời mà ko hay là khuôn mặt của cô gái nọ bắt đầu đanh lại_ Nếu ko có hẹn trước thì mời cô về cho . Tổng giám đốc đang họp – cô gái khó chịu nhìn Beatrice_ Mà nói nãy giờ vậy cô là ai mà có quyền đuổi khách vậy? – Beatrice vẫn thản nhiên hỏi cô gái nọ_ Tôi là Amy, là thư kí của tổng giám đốc như thế được chưa? – Amy kênh kiệu nói ( cái nì lấy đại tên thui nha)_Cho dù tôi ko có hẹn đi nữa thì cũng đừng dùng thái độ đó mà đối xử với khách hàng – Beatrice nhìn thẳng vào mắt Amy mà nói làm cho cô ta có phần khiếp sợ – Tôi sẽ vào phòng ngồi đợi tổng giám đốc của cô .Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vào phòng tổng giám đốc mắc cho Amy đang đứng đó nhìn cô mà tức tối._Cuộc họp đến đây kết thúc . Ngày mai mỗi phòng sẽ nộp cho tôi bản kế hoạch cho tháng sau – Ken nói xong rồi đứng dậy trở về phòng_ Tổng giám đốc à ! Anh có khách trong phòng đó – Amy bực bội nhưng vẫn cố gắng nói với Ken giọng ngọt ngào nhất_ Hôm nay tôi có hẹn với ai sao? – Ken ngạc nhiên hỏi_ Dạ ko ạ! Nhưng cô ta ko nghe em nói mà bảo là vào phòng đợi anh – Amy cố giải thích_ Thôi được rồi ! Cô đi làm việc của mình đi . À ! pha dùm tôi hai tách trà luôn – Ken đi về phòng mà ko khỏi thắc mắc về vị khách ko mời nàyMở cửa bước vào phòng mình anh thật sự ngạc nhiên vì thấy có người đang ngồi trên chiếc ghế của anh và quay mặt ra ngoài. Anh từ từ bước đến và cất tiếng hỏi với giọng lịch sự:_ Xin lỗi nhưng chúng ta có biết nhau ko? Sao lại ngồi trên ghế của tôi vậy?_ Dĩ nhiên là quen rồi – cô gái vẫn tiếp tục nói_ Ủa! Sao nghe giọng quen quen – Ken ngờ ngợ_ Sao hả? Nhớ được chưa? Trí nhớ của anh tồi quá đấy – Beatrice vẫn nói mà ko hề quay lại_ Em……….Ko thể nào, em chẳng phải đang ở Milan sao?- Ken lần này còn kinh ngạc hơn vì biết được ngồi đó là ai rùi. Người con gái mà anh yêu nay đã trở vềBeatrice bây giờ mới xoay người lại đối diện với anh. Cả hai người gặp nhau , bao nhiêu nỗi nhớ nhung ấp ủ bây lâu nay dùng như đang vỡ òa ra. Ken chạy lại ôm chầm cô. Ôm thật chặc như sợ khi buông tay mình ra thì cô sẽ tan biến .Hai người cứ thế mà nhìn nhau , nhìn thật sâu vào mắt đối phương như tìm lại những kỉ niệm ngọt ngào của cả hai. Sau những năm xa cách , tình cảm của hai người ko những ko phai nhòa mà còn trở nên mạnh liệt hơn. Vì đều là những người trong nganh thờii trang , bận bịu là việc ko tránh khỏi nên cả hai rất ít có thời gian trò chuyện chứ đừng nói đến việc