pacman, rainbows, and roller s
Tự nguyện

Tự nguyện

Tác giả: Tử Liễm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322880

Bình chọn: 9.5.00/10/288 lượt.

ng chỉ biết giữ trong lòng.

Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Em nên có lòng tin với cậu ta, đàn ông ít nhiều cũng có tự tôn, vừa hay cậu ta lại là người có chí tiến thủ. Nếu tôi đoán không sai, lúc trước, đấy là điểm cậu ta hấp dẫn em.”

Phùng Mộ Huân nói không sai, lúc trước, Vu Sính Đình bị Hứa Diễn Thần thu hút chính là bởi điểm ấy. Biết nỗ lực, mọi việc lấy sự nghiệp làm trọng. Nhưng không ngờ, ưu điểm ban đầu của anh ta, lại gây nên mâu thuẫn giữa hai người.

Vu Sính Đình trầm tư vài giây rồi mới gật đầu. Cô không ngờ, khi mình đang mệt mỏi với mối tình này, người động viên cô tiếp tục với Hứa Diễn Thần lại là Phùng Mộ Huân. Mẹ vẫn mong cô chia tay với Hứa Diễn Thần, cô bạn thân Tiền Bội Bội cũng quẳng cho cô một câu: Không hợp thì chia tay, như vậy thì chẳng ai làm mất thời gian của ai. Hai người này, tư tưởng đúng là không khác nhau.

Khi cô vô vọng, Phùng Mộ Huân lại đứng trên góc độ trung lập, mở ra một con đường cho cô, động viên cô tiếp tục bước đi.

Ngay lúc này, trong lòng cô thật sự rất cảm kích.

Vu Sính Đình thở dài, đi vài bước về phía trước, đột nhiên quay đầu lại cười: “Phùng Mộ Huân, cảm ơn anh.”

Phùng Mộ Huân nhoẻn miệng, đôi mắt u trầm giờ đây lại có vẻ sáng hơn: “Tôi nói rồi, giữa chúng ta không cần khách sáo. Nếu như em muốn tôi giải thích, tôi cũng không từ chối.” Giọng nói của anh có vẻ trầm thấp hơn, chứa đôi phần rung động khó kiềm chế nổi. Bởi vì ngay lúc này đây, trong lòng cô, anh không phải là người biết thừa nước đục thả câu, mà là người đứng trên lập trường của cô để suy nghĩ cho cô.

Có điều, cả hai người họ đều không biết, xa xa, Hứa Diễn Thần đang đứng trong một góc, nắm chặt hai tay, thần sắc u ám nhìn họ chăm chú, thu hết mọi hành động của họ vào tầm mắt. Một lát sau, trong lòng Hứa Diễn Thần đã ra một quyết định.

Chương 15: Chương 15

Lời nói của Phùng Mộ Huân một lần nữa khích lệ tinh thần Vu Sính Đình. Cô nghĩ thầm, nếu đã kiên trì bên Hứa Diễn Thần lâu như vậy rồi thì đâu cần để ý đến mấy khúc mắc nhỏ. Sau lúc Quan Hân Nhiên nghe điện thoại hộ Hứa Diễn Thần, anh ta cũng chưa gọi lại cho Vu Sính Đình.

Trước đây, khi hai người cãi nhau, dù đúng hay sai thì cũng đều là Hứa Diễn Thần cúi đầu nhận lỗi. Hôm nay, Vu Sính Đình cảm thấy mình nên chủ động một lần.

Cô gọi vào số của anh ta, một lúc lâu sau, Hứa Diễn Thần mới nghe máy.

“Sao chỗ anh yên tĩnh thế?”

Hứa Diễn Thần hạ giọng nói: “Anh đang ở bệnh viện, Hân Nhiên đổ bệnh.”

“Có nghiêm trọng không?”

“Vừa mổ xong, bị viêm ruột thừa.” Nói câu này, giọng Hứa Diễn Thần lại thấp hơn.

Hứa Diễn Thần thờ ơ đáp lời cô, đúng lúc bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, gọi anh ta một tiếng. Hứa Diễn Thần lạnh nhạt nói với Vu Sính Đình: “Nếu em không có chuyện gì thì anh cúp máy trước đây.”

Không đợi Vu Sính Đình nói thêm, Hứa Diễn Thần đã tắt điện thoại. Vu Sính Đình nắm chặt điện thoại trong tay, bật cười khe khẽ một cách khó hiểu. Vừa rồi, trong điện thoại, cô có thể nghe ra giọng điệu thờ ơ của Hứa Diễn Thần, gần như chỉ là trả lời cho có lệ. Cô nghĩ, mối tình cảm này bắt đầu thay đổi từ khi nào, để khi cô muốn tiến thêm một bước, thì đối phương lại lùi về một bước.

Quả nhiên, chuyện cô dự cảm đã xảy ra. Từ lúc Quan Hân Nhiên nhập viện đến nay, Hứa Diễn Thần vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Cuối tuần, Vu Sính Đình nhận được điện thoại của Hứa Diễn Thần, anh ta hẹn gặp cô ở một nhà hàng. Cơm nước xong, cả hai cùng đi ra.

Vu Sính Đình thấy Hứa Diễn Thần hờ hững không nói, đành phải mở miệng hỏi: “Hân Nhiên đã khỏe lại chưa?”

“Ừ, ổn rồi, vừa mới ra viện hôm qua.”

“Mấy hôm nay đều là anh chăm sóc con bé à?”

“Ừ.”

Vu Sính Đình ngăn cho mình không suy nghĩ lan man, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Lúc hai người ra đến khoảng sân rộng, Hứa Diễn Thần nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, dường như là sắp đưa ra một quyết định rất lớn: “Những lời em nói hôm đó, anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Thật sự là anh không chịu được áp lực bố mẹ em gây cho anh, anh cũng không thể nào đối mặt một cách bình thường với người nhà em. Hơn nữa, anh cũng mệt mỏi rồi. Đình Đình, chúng ta…chia tay đi, đối với ai cũng là có lợi.”

Vu Sính Đình gần như không thể tin được: “Một thời gian anh không muốn gặp em, là vì suy nghĩ vấn đề này? Sau đó mới đưa ra quyết định như vậy?”

“Ừ.” Hứa Diễn Thần bình tĩnh gật đầu.

Lúc này, Vu Sính Đình lại hỏi lại: “Hứa Diễn Thần, lần này anh chắc chắn chứ?” Còn không chờ Hứa Diễn Thần gật đầu, cô liền cười một cách châm chọc: “Em cũng thật là, sao lại có thể hỏi anh một câu dư thừa thế chứ, anh cũng đã suy nghĩ cả một thời gian dài, nhất định là rất chắc chắn rồi.”

Vu Sính Đình nhìn Hứa Diễn Thần một lúc. Gần đây, dường như anh ta gầy đi nhiều, đáy mắt đùng đục, cằm lún phún râu. Một lát sau, cô lấy lại tinh thần và nói: “Được rồi, căn hộ là của anh.” Nói xong, cô vội lục tìm trong túi xách, lấy chùm chìa khóa ra và đưa cho anh ta: “Chùm chìa khóa này, trả lại cho anh.” Lúc này, cô đang cố gắng bình tĩnh.

Hứa Diễn Thần tóm chặt cổ tay cô, giọng nói như bị đè nén: “Không cần trả lại làm gì, căn hộ đó là anh tặng cho em. Còn