
người ngồi dậy, chăn bông trượt xuống lộ ra thân thể trần truồng.
“Chậc….” Cậu ấy hít nhẹ, híp mắt lại, đưa tay về phía người tôi, vuốt nhẹ xương quai xanh của tôi.
“Á!” Tôi hoảng sợ hét lên, đẩy tay cậu ấy ra, vội vàng phủ chăn bông lên người. Nơi cậu ấy vừa chạm vào có dấu hôn – chứng cứ của đêm hoan lạc tối hôm qua.
“Ha ha!!” Cậu ấy cười khẽ, rụt tay về. Cậu ấy lật người xuống giường, đi tới tủ treo quần áo rồi lấy hai bộ quần áo sạch sẽ từ trong đó ra, một bộ đưa cho tôi, một bộ để cậu ấy mặc.
Háo sắc đúng là háo sắc mà, rửa mặt xong xuôi, đến lúc ra khỏi lều cậu ấy vẫn không quên hôn trộm môi tôi.
Chúng tôi ngồi quây quần cùng ăn bữa sáng. Tôi vừa ăn mà vừa cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi không rời. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy A Y Nại ngồi đối diện đang nhìn thẳng vào tôi. Thấy thế, tôi nuốt cháo trong miệng xuống, hỏi một cách khó hiểu, “Mặt tôi có dính bẩn à?” Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi ít nhất cũng được năm phút rồi.
“Lăng tỷ tỷ, da tỷ thật đẹp, tỷ thường dưỡng da như thế nào vậy?” Cô ấy chống cằm, mắt chớp chớp đặt câu hỏi.
Nghe vậy, mọi người đều dừng ăn cơm mà chú ý về phía tôi. Bất ngờ trở thành tiêu điểm khiến tôi ngẩn cả người, theo bản năng vuốt mặt mình. Đúng như cô ấy nói, da rất đẹp, bóng loáng mịn màng.
“Lăng tỷ tỷ nhất định có bí quyết dưỡng da bí truyền! Là gì vậy?” Cô ấy đặt tay chống cằm lúc nãy lên bàn, hơi rướn người về phía trước hỏi.
Hai chữ “bí truyền” khiến mặt tôi đỏ bừng. Tôi che hai gò má đỏ ửng lại, không dám ngẩng đầu lên, đặc biệt khi có thêm một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn tới. A Y Nại ơi là A Y Nại, cô hỏi cái gì không hỏi lại đi hỏi tôi cái này, tôi phải trả lời thế nào đây? Đâu thể nói là do “công lao” của Liệt Minh Dã được…. Suy nghĩ kỹ một chút thì làn da trước kia của tôi rất bình thường, nhưng kể từ khi hoan lạc cùng Liệt Minh Dã thì làn da của tôi đã được cải thiện.
A Y Nại thấy tôi ôm má không nói câu nào nên không hiểu hỏi, “Lăng tỷ tỷ, phương pháp bí truyền đó là gì?”
“Đúng đấy, đúng đấy, phương pháp bí truyền đó là gì vậy? Nói mau lên đi, hồi hộp chết đi được!” Y Tư Tạp học theo cách nũng nịu của A Y Nại để phụ họa. Anh ta vỗ nhẹ bàn, tạo nên bầu không khí ‘muốn biết ngay không thể chờ đợi’.
Tôi liếc mắt lườm anh ta. Nhìn anh ta mà xem, đường đường là thái tử điện hạ lại vô lại đến vậy! Còn học theo cách nói chuyện của em gái nữa, chậc, nổi hết cả da gà!
Anh ta không hề để ý, cười đến tà ác, dùng cùi chỏ huých cánh tay Liệt Minh Dã, cười xấu xa nói: “Nhóc con, cậu nhất định có biết Lăng cô nương dùng gì để dưỡng nhan, cậu nói đi.”
Nghe vậy, cơ mặt Liệt Minh Dã liên tục co rút, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh. Cậu ấy nắm chặt đôi đũa, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh ta, quát to, “Huynh câm miệng lại!”
“Phì, ha ha ha ha!” Y Tư Tạp phì cười, ôm bụng dựa đầu lên vai cậu ấy.
A Y Nại tỏ vẻ khó hiểu. Cô ấy không biết vì sao chỉ hỏi bí quyết dưỡng nhan bí truyền lại dẫn tới hoàn cảnh quái dị như bây giờ.
“Khụ….” Tôi bỏ hai tay ôm má xuống, hắng giọng, chọn bừa một loại phương pháp làm đẹp nói cho cô ấy, “Mài trân châu thành bột phấn, sau đó trộn lẫn với sữa tươi và mật ong, quấy đều rồi bôi lên mặt, sau một nén hương thì rửa sạch.” Tôi nhớ lại phương pháp dưỡng da mà hồi đại học tôi hay dùng, đơn giản lại tiện lợi, hiệu quả cũng không tệ.
“Ồ! Sữa tươi cũng có thể dưỡng nhan à? !” A Y Nại kinh ngạc mở to mắt, đôi môi đỏ mọng há ra một nửa không thể khép lại được.
“Đúng vậy”, tôi gật đầu, “Sữa tươi không chỉ tăng cường canxi cho xương, giúp thân thể khỏe mạnh mà nó còn rất có lợi cho da. Dùng sữa tươi rửa mặt sẽ càng làm cho làn da trở nên sáng bóng và mềm mại.”
“Oa, thật thần kỳ!” A Y Nại như thuyền trưởng hải tặc vừa phát hiện ra vùng đất mới. Cô ấy hưng phấn quay đầu nhìn về phía Thảo Hồ, “Thảo Hồ, huynh giúp muội làm phương thuốc dưỡng nhan Lăng tỷ tỷ nói có được không?”
“Được, không thành vấn đề, chế thuốc là sở trường của ta!” Thảo Hồ đồng ý ngay. A Y Nại cười ngọt ngào, gương mặt ửng đỏ. Thấy thế, tôi mới chợt hiểu ra tại sao cô ấy lại hỏi tôi phương pháp dưỡng nhan, thì ra vòng tới vòng lui vẫn là vì muốn tiếp cận Thảo Hồ! Cô gái nhỏ này luôn làm tôi dở khóc dở cười.
Không khí mập mờ trôi qua, đến cuối bữa ăn giọng nói của Y Tư Tạp vang lên, anh ta hỏi, “Giờ Thân hôm qua Vân Phong đã tỉnh rồi, nhưng vẫn không chịu tiết lộ tình hình quân sự của người Ô, mọi người ai có biện pháp nào hay có thể khiến hắn mở miệng không?”
Nghe vậy, chúng tôi đều yên lặng, một lát sau đồng thời đưa mắt về phía Thảo Hồ, anh ta là người có rất nhiều cách để lấy khẩu cung!
“Cứ giao cho ta, ta có loại thuốc có thể khiến người khác ngoan ngoãn nghe lời, hỏi cái gì đáp cái đó!” Thảo Hồ giơ tay lên vỗ ngực, trong miệng còn đang ăn miếng bánh bao, nhai nhồm nhoàm nói.
“Được, sau bữa ăn bắt đầu thẩm vấn!” Y Tư Tạp vỗ đùi, hai mắt phát ra ánh sáng vui mừng.
Trong lúc nhìn quanh tôi thấy tầm mắt của Mục Liễu Nhứ và Nhiếp Quang đụng nhau, nhưng sau đó lại vội vàng dời đi, cùng lúc đó mặt cả hai đều đỏ lên. Thấy thế, tôi ngẩn ra, trong đầu xuấ