
a giải thích: “Sau khi lũ lụt, đều có bọn lưu khấu làm loạn, đâu đâu cũng đi cướp bóc tiền bạc lương thực, một khi gặp phải, nói không chừng phải giao cả cái mạng nữa chứ. Tôi vốn dĩ đi học ở thư viện Tùng Sơn, chờ đợi kỳ thi hai năm sau, tuy cha làm huyện lệnh huyện Tụ Thủy ở Giang Bắc, ở đó bị ảnh hưởng rất nặng nề, rất nguy hiểm, rất nhiều người chạy thoát, cũng không biết triều đình lúc nào sai người đi cứu nạn. Nhân bây giờ còn chưa đại loạn, ông ấy gọi tôi nhanh chóng trở về đón người nhà đi, còn bản thân mình ở lại cố thủ”.
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Nói như thế, Chương huyện lệnh là một người quan tốt?”.
Chương thiếu gia thấy nhắc đến cha mình, trong lòng có phần tự hào, mỉm cười gật đầu nói: “Sự cố gắng của ông ấy đã được bên trên biết tới, vốn dĩ định phong chức, đáng tiếc trời không theo lòng người, trước khi rời nhiệm còn xảy ra lũ lụt lớn thế, ông ấy đang lo sắp điên mất”.
Chương huyện lệnh là một người quan tốt?
Hạ Ngọc Cẩn nhớ ra huyện Tụ Thủy trên danh sách chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, liền có cảm tình, an ủi nói: “Mạc Hà thường xuyên có nước lớn, tuy lần này hung dữ rất hiếm thấy, nhưng rốt cục thì vẫn là thiên tai, không phải sự sơ xuất của con người. Chỉ cần Chương huyện lệnh cẩn thận giám sát tình hình lũ lụt, giải quyết thỏa đáng, bên trên biết đến, nói không chừng còn được thăng mấy cấp quan nữa.”
“Đa tạ lời vàng của anh”. Chương thiếu gia chắp tay cảm tạ: “Thực ra tôi cũng có một khẩn cầu”.
Hạ Ngọc Cẩn hào sảng nói: “Nói đi!”.
Chương thiếu gia nói: “Anh phải đi Giang Bắc làm ăn, tôi cũng muốn về huyện Tụ Thủy, lo lắng trên đường không bình yên lắm, luôn luôn lo sợ nơm nớp, thấy đội ngũ người xe ngựa của anh hùng mạnh như thế, mong muốn đi theo cùng, để có cái yên tâm”.
Hạ Ngọc Cẩn có phần do dự: “Tôi muốn đi châu phủ Giang Bắc làm ăn, e là không qua Tụ Thủy”.
“Chỉ là làm phiền một hai ngày là được rồi”. Chương thiếu gia ra sức cổ vũ: “Giang Bắc châu phủ tuy tốt, nhưng Tụ Thủy lại bị ảnh hưởng nặng nề nhất, giá lương thực tăng cũng mạnh nhất. Hơn nữa cha tôi làm quan ở đó, anh có thể ở lại nha môn huyện, không cần phải lo lắng an toàn về người. Tôi ở đó cũng có rất nhiều bạn, biết thương gia bán lương thực, có thể giúp đỡ móc nối làm ăn, để lương thực của anh nhẹ nhàng bán với một giá tốt. Thời gian còn lại thì đi Giang Bắc châu phủ ngao du sơn thủy, như thế không phải tốt hơn sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn nhớ lại nhiệm vụ che giấu thân phận, càng là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề thì càng nên đến, đi Tụ Thủy gặp Chương huyện lệnh thanh khiết liêm minh cũng không tồi. Nếu thực sự là một vị quan tốt, nhất thiết không thể để lãng quên được, nên báo lên triều đình, khen thưởng hậu hĩnh, để làm tấm gương cho chốn quan trường Giang Bắc, vì thế liền đồng ý.
Chương thiếu gia vô cùng vui mừng, nuốt nước miếng ừng ực.
Con rồng to lớn không thể để lọt con rắn nhỏ, nếu miếng thịt béo bở đã nằm trong đĩa của mình rồi, gọi quan binh đến trấn giữ, còn sợ anh ta chạy mất sao?
Vốn dĩ cùng một kiểu ham muốn như nhau, chẳng có đạo đức gì mà nói cả.
Nếu anh tình nguyện, tôi dụ dỗ thành công là tốt nhất.
Nếu không được, thì bắt ép vài trận, anh ta ở nơi núi cao cách xa Hoàng đế, cũng không có cách nào đi rêu rao khắp mọi nơi.
Chương 71: Ai Cũng Có Mưu Tính
Cả kinh thành đều biết, Hạ Ngọc Cẩn căm ghét nhất là đồng tính. Cậu ta bình thường tính khí rất tốt, không ỷ thế hoàng thất, có động vào thì cũng chẳng có việc gì lớn, nhưng một khi phạm phải điều này, chắc chắn là phải đổ máu. Những người khách nhận lầm cậu ta là hoa khôi muốn bán thân, không những bị cắt hết đường làm ăn, còn bị đánh gẫy chân. Sau này có vài người không có mắt muốn dụ dỗ cậu ta, kết quả là bị đánh thảm hại rồi bị lục soát nhà cửa hoặc tịch thu nhà cửa hoặc bị lưu đày. Từ đó, không bao giờ có người đàn ông nào dám bộc lộ một chút ý đồ gì trước mặt cậu ta nữa.
Lâu dần, thói quen trở thành tự nhiên, ý thức phòng tránh của cậu ta cũng không nhạy cảm như thế nữa.
Vì thế cậu ta không nhận ra âm mưu của Chương thiếu gia, đồng ý rất nhanh chóng.
Diệp Chiêu là nữ đóng giả nam bao nhiêu năm, tính tình lại tàn bạo hung hãn. Nếu như có người đàn ông nào dám có ý với cô ấy đi chăng nữa thì cũng không mấy ai có gan dám lại gần, vì thế ý thức phòng tránh của cô về mặt này càng kém. Khi nghe nói Chương thiếu gia muốn đi cùng và chuyển địa điểm đi về Tụ Thủy, Diệp Chiêu thấy anh ta chỉ là một thư sinh yếu ớt, chẳng biết võ công, lại không giống người trên giang hồ, chắc chắn không gây ra chuyện gì được, bèn đồng ý luôn.
Những người còn lại đều lấy mệnh lệnh của cấp trên làm chuẩn.
Vì thế, lúc đội quân đi tới biên giới Giang Bắc, liền chuyển hướng, đi về phía Tụ Thủy.
Chương thiếu gia sống đến nay đã hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên trái tim rung động. Càng nhìn Ngọc công tử anh ta càng thấy yêu thích, cam tâm tình nguyện quên hết những người có mối quan hệ khá tốt trước kia, không lấy thê thiếp nữa, chỉ mong hai người có thể tâm đầu ý hợp đến mãi mãi về sau. Cứ sợ cậu ta nửa đường hối hận chạy mất, không đến nhà mình nữa. Vì thế trên đườ