Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tướng quân ở trên, ta ở dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329790

Bình chọn: 8.5.00/10/979 lượt.

ếng cảnh báo trong cuộc đời mình, cũng là tiếng kêu cảnh báo cuối cùng.

Mãi mãi không nhận được thư, không ăn được món ăn quê nhà…

Cái đầu mười tám tuổi bị chặt đem theo cả một bầu trời máu rồi lăn xuống đất.

Bóng dáng cao lớn của Hoàng tử Y Nặc đứng trên bức tường thành nguy nga. Hắn tùy tiện vẩy vẩy những vết máu trên con đao, rồi huýt sáo nhỏ nhỏ, hàng ngàn hàng vạn những con sói ma cùng tiến đến, tập trung dưới tường thành, âm thanh chém giết vang vọng bốn phía.

“Người Đông Hạ xâm lược rồi!”.

Hà Hữu Lợi không kịp nghĩ tại sao tiền tiêu không có cảnh báo, không kịp nghĩ tại sao kẻ địch lại có thể trèo lên tường thành, ông ta vừa chạy vừa bò, lao về phía phong hỏa đài, trèo lên trên, muốn đốt lửa báo hiệu.

Hoàng tử Y Nặc nhanh tay ném đi, chặt đứt đầu ông ta.

Đầu rơi xuống đất, ngọn đuốc vẫn còn nắm chặt trong tay.

Tấm thân không đầu hình như kế tiếp ý chí của chủ nhân, dùng sức lực cuối cùng lao về phía trước, lao về phía phong hỏa đài.

Một lão binh bốn mươi hai tuổi, một đời người có một nửa không công không tội.

Con trai ông ta, người vợ già của ông ta vẫn đang ở nhà mòn mỏi đợi chờ ông ấy.

Ông ấy đã lấy cái thân tàn phế cầm lấy ngọn đuốc ném vào trong phong hỏa đài, đến chết không rời.

Khói lửa bốn phương.

Đây là cửa ải hiểm hóc đầu tiên của Đại Tần.

Không có công thành, không có trèo tường,

Chỉ có tên giám quân mới đến từ từ mở cánh cổng thành kiên cố.

Ải Giai Hưng, bị phá!

Năm vạn tướng sĩ hy sinh vì nước.

Thảo nguyên, chiếc lều đỉnh vàng, tẩm cung của Đông Hạ Vương.

Cơn ác mộng Mạc Bắc lại lần nữa xảy ra trong nhà mình, cữu cữu trấn thủ biên ải, cữu mẫu lương thiện, anh họ chị họ em trai họ em gái họ, còn có những người bạn tốt trong khuê các cùng mình chơi đùa vui vẻ và lớn lên, tất cả đều trở thành tro bụi.

Thời gian quá ngắn, chuẩn bị không đủ, cô dành bất lực.

Liễu Tích Âm cắn chặt nắm đấm của mình, không dám gào khóc thảm thiết, không dám để người khác nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt bi thương đó. Nhẫn nại, nhất định phải nhẫn lại, cho dù nỗi đau của việc bẻ gãy từng ngón tay một, xé rách lồng ngực, moi trái tim ra băm thành trăm mảnh.

A Chiêu đã nói, đừng khóc.

A Chiêu đã nói, thù của em, chị sẽ thay em trả một thể.

Không khóc, một người con gái tốt phải kiên cường.

Lần này cô không ở hậu phương chờ đợi.

Cô phải vì sự xuất chinh của đại quân mà quét hết mọi trở ngại.

Liễu Tích Âm đứng dậy, lau đi sự đau xót, lau đi nước mắt, dưới sự hầu hạ của thị nữ cô mặc một bộ váy áo hoa, khoác lên bên ngoài một tấm áo khoác da sói màu trắng, chỉnh sửa lại nhan sắc, chậm rãi bước ra căn lều dùng làm tẩm cung, rồi chậm rãi bước ra ngoài. Ở gần đó Đông Hạ Vương đang muốn lấy lòng cÔ Ânên bắt thợ thủ công Đại Tần làm một cái phòng nhỏ, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ đẹp mắt.

Bên ngoài lều, đại Hoàng tử đã tám lần đi qua lại ghìm cương ngựa phi lại.

Liễu Tích Âm hình như không nhìn rõ người đang đến, liền mỉm cười rạng rỡ, nước hồ thu lăn tăn gợn sóng.

Dường như mùa xuân đã trở lại với mặt đất, xua đi cái giá lạnh của mùa đông. Dường như trên trời băng đất tuyết, từng bông từng bông hoa lại lần nữa nở rộ, trong lúc đau khổ còn mang theo sự bất khuất, trong sự yếu đuối còn toát lên sự kiên cường, đôi mắt của cÔ Ânhư ngôi sao đẹp nhất trong đêm, rực sáng như thế, thu hút như thế, đặc biệt như thế, thu hút tất cả ánh nhìn của người khác.

Cuộc đời đại Hoàng tử lần đầu tiên cảm thấy nhịp đập gấp gáp của trái tim mình, lần đầu tiên cảm thấy sự hạnh phúc của trái tim xao động.

Anh ta nắm lấy thanh đao cong không thể đem tặng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể tiến lên để nói.

Anh ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn cái sắc đẹp không thuộc về anh ta, âm thầm chờ đợi.

Phong tục thảo nguyên, sau khi lão Hoàng đế qua đời, tất cả thê thiếp đều thuộc về Hoàng đế mới.

Phụ hoàng tuổi đã cao.

Anh ta biết, ngày này sẽ đợi không lâu nữa.

Không ngờ, Liễu Tích Âm lại coi thường lướt qua ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của anh ta, nhìn về phía ải Gia Hưng, dùng một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có thể nghe rõ, e thẹn nhưng lại vui mừng nói với thị nữ: “Hoàng tử Y Nặc thật là một người anh hùng hảo hán giỏi giang nhất thiên hạ này”.

Trái tim của đại Hoàng tử bỗng rơi rụng xuống dưới.

Chương 93: Xuất Chinh Tống Hành

Một đại họa lớn toàn cục, không ai có thể trốn thoát được.

Ải Gia Hưng sau khi bị phá, phong đất của Kỳ Vương trở thành kho lương tốt nhất cho Đông Hạ.

Đã từng trải qua sự lo sợ do quân Man kim làm loạn, khi tin ải Gia Hưng bị phá, ai ai cũng hoảng sợ.

Hoàng thượng nhìn vào tờ thánh chỉ giả đến bản thân ông ta cũng không nhận ra, chiếc mặt nạ của con chồn lông vàng suýt nữa rơi xuống, tính khí tức giận đến nỗi sắp phun ra lửa. Văn võ bá quan bao gồm cả Thái tử, Tể tướng, Tướng quân, cả đêm bàn bạc xem đối phó thế nào. Hạ Ngọc Cẩn cũng không đành thảnh thơi, cậu ta ở trong cung làm đại diện cho đứa cháu hiếu thảo, dùng đủ lời lẽ dễ nghe để an ủi Thái hậu vì chịu sự kinh hoàng tột độ mà ngã bệnh. Đồng thời dựa vào các mối quan hệ đa dạng ở trong kinh thành của mình và uy tín tốt bụng với ngư