
Chiêu, thậm chí có lúc dân gian còn dùng để hù dọa trẻ con. Người thiếp là Dương Thị vẫn còn bình tĩnh một chút tuy mặt mũi đã trở nên trắng nhợt. Hai người thiếp còn lại sợ quá đã sớm từ bỏ cái ý định dựa giẫm vào người có quyền lực rồi nên vừa ôm lấy chân Hạ Ngọc Cẩn vừa gào khóc xin cứu mạng.
Hạ Ngọc Cẩn cười lạnh lùng: “My Nương, không phải nàng nói là ngoài trái tim ta ra nàng không cần gì hết sao, sau này sẽ cố gắng chăm sóc thiếu phu nhân sao?”.
Toàn thân My Nương run rẩy: “Nô tỳ quyến rũ thiếu gia là nô tỳ không đúng, nô tỳ biết sai rồi. Thiếu gia hãy nhìn vào thân phận nô tỳ từ nhỏ mà hãy mở lòng từ bi, kể cả là đánh đuổi nô tỳ hay lấy con của Hoàng Nhị Ma của nhị phòng cũng được ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn lại cười lạnh lùng nói tiếp: “Huyên Nhi, không phải ngươi nói muốn đồng cam cộng khổ với ta, cho dù chết cũng phải bên cạnh nhau sao?”
Huyên Nhi hồn bay phách lạc: “Nô… nô tỳ chính là con hồ ly tinh! Không biết xấu hổ! Hay đem bán nô tỳ đi! Bán đi đâu cũng được, hãy tha cho nô tỳ cái mạng này ạ. Nếu thiếu phu nhân bất mãn, người nói muốn lột da, thì có thể sẽ đích thân ra tay lột đấy ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận hất tay bọn họ ra, bước nhanh ra ngoài.
Một lát sau bỗng nghe thấy một tiếng kêu “tùm” dội lên.
Người vú già hốt hoảng la lên: “Cứu với! Thiếu gia nhảy xuống hồ tự vẫn rồi!”.
Chương 2: Bạch Mã Hoàng Tử
Đức Tông năm thứ mười ba. Đang là mùa đông. Những con phố ở Thượng Kinh đã được quét dọn sạch sẽ nay lại tích thêm một lớp tuyết mỏng. Người dân trong những chiếc áo dày đứng chật ních hai bên đường, chen chúc nhau không hiểu để xem cái gì đó. Ở giữa đường, mấy con ngựa chạy báo tin hoả tốc hết con này đến con khác. Vũ vệ quân đang hò hét, phải mất rất nhiều công sức mới ngăn cản được sự đùn đẩy của mọi người.
Quan niệm xã hội của Đại Tần khá thoải mái, nam nữ không phải chịu sự hà khắc. Những cô gái con nhà nghèo có thể theo bố mẹ hoặc phu quân ra ngoài xem không khí náo nhiệt. Trong khi đó, những cô gái bạo dạn con nhà phú quý thì che mặt, ngồi trên gác ở các quán rượu, thì thầm to nhỏ, cười nói duyên dáng, mong ngóng nhìn ra xa.
“Đến rồi, tôi nghe thấy tiếng vó ngựa rồi”.
“Diệp tướng quân sắp tới rồi”.
“Mấy người chết tiệt này! Đừng đẩy nữa! Sắp ngã rồi đây này”.
Các cô gái háo hức mở cửa sổ, tranh nhau thò đầu ra. Ai cũng đều muốn tận mắt nhìn thấy người con gái kỳ tích nhất thiên hạ, nữ tướng quân đầu tiên của Đại Tần.
Tiếng vó ngựa đã rất gần, âm thanh vang lên càng lúc càng rõ ràng.
Nhìn thấy đầu tiên là một lá cờ lớn hai mặt màu vàng tươi, một mặt thêu hình rồng, một mặt thêu hai chữ “Đại Tần”. Theo sau là một lá cờ khác hai mặt đều màu đen, một mặt thêu hình hổ, một mặt thêu chữ “Diệp”. Cả hai lá cờ tung bay trong gió, khí thế uy nghi. Phía sau là hai cái lồng nhốt tù nhân. Một người mặc quần áo Hoàng đế và người kia mặc quần áo Hoàng Thái tử của Man Kim. Vì thời tiết lạnh buốt nên hai tù nhân không phải cởi trần để chịu tội mà vẫn được mặc áo lông nhưng bị vẽ đầy mầu sắc lên mặt, trên đầu có cắm vài nhánh cỏ khô theo quy định đối với tù nhân để bêu rếu trước bàn dân thiên hạ.
Man Kim bao nhiêu năm nay hoành hành cướp bóc ở biên giới của Đại Tần, tích hận thấu tận trời xanh. Đến nay thù lớn đã báo được, người dân vỗ tay mừng rỡ, rất hả hê trước bộ dạng của bọn chúng.
Tám trăm kỵ binh hổ lang dưới quyền theo sát phía sau Diệp Chiêu, khoác áo giáp sắt màu đồng, cưỡi tuấn mã, hàng ngũ chỉnh tề, nét mặt nghiêm trang, mắt nhìn thẳng về phía trước. Ngoài những âm thanh nhỏ do kiếm và những đồ trang trí trên yên ngựa va vào nhau ra, tuyệt đối không có một ai phát ra âm thanh nào.
Các cô gái mong ngóng nhìn trong đám kỵ binh hổ lang không ngừng xì xào bàn tán, đoán này đoán nọ.
“Ai là Diệp Chiêu nhỉ? Chắc là người cưỡi con ngựa đỏ thẫm ở bên trái nhỉ? Nhìn trông giống tướng quân”.
“Gớm, mắt mũi kiểu gì đấy? Diệp Chiêu cho dù giống đàn ông thế nào cũng không đến nỗi mọc râu chứ?”
“Vậy người béo ở bên phải thì sao?”
“Hơi xấu thì phải?”
Trong khi mọi người đang xì xào, đội kỵ binh hổ lang nhanh chóng tách ra hai bên, để chừa ra ở giữa một lối đi nhỏ. Một con ngựa trắng to lớn đi tới, trên cổ có trang trí một cái nơ màu hồng, trên lưng khoác yên bạc, bên trên có một người dáng cao dong dỏng đang ngồi. Người đó mặc áo giáp sắt có mặt thú khảm bạc, đầu đội một chiếc mũ cửu khúc bằng bạc có gắn lông vũ, bên hông đeo một thanh kiếm nặng, lưng ưỡn thẳng, mỗi một động tác đều mạnh mẽ và dứt khoát. Người đó nhanh chóng đuổi kịp đội quân phía trước và vượt lên dẫn đầu. Những con ngựa của các tướng lĩnh khác lần lượt lùi về phía sau nửa bước, trên khuôn mặt tỏ rõ vẻ cung kính.
Ngay lập tức, tất cả mọi người không còn nghi ngờ gì nữa.
Vị tướng quân mặt phượng thế rồng, uy vũ hiên ngang này chính là Diệp Chiêu.
Không khí trầm lắng một lúc, sau đó lại trở nên ồn ào.
Những người đứng trên gác thấy mọi người trên phố đang vây quanh xì xào to nhỏ. Do tuyết rơi u ám, mọi người lại đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống, bị bóng râm che khuất nên thực sự nhìn không rõ hình dáng, ai nấy trong lòng